Lạc - hoài niệm ký ức và hiện tại
2012-11-07 09:48
Tác giả:
Blog Family - Có đôi khi, giữa những người tưởng chừng như thân quen mà vẫn có cảm giác xa lạ. Giữa những xa lạ lại vẫn có cái cảm giác thân quen…
Ngày
bé, khi nó mới chỉ 5 tuổi, nó nhớ ngày đó trẻ em ngu ngơ lắm không được
khôn lanh như bây giờ. Ngày ấy, nó đi học mẫu giáo. Cả xã chỉ có một
trường mầm non cách nhà nó khá xa nên nó thường được mẹ đưa đi đón về.
Hôm ấy, lớp được nghỉ sớm, đứa bạn nó khoe được bố mua cho một con búp
bê nga liền rủ nó về nhà xem và chơi búp bê. Nó nhanh chóng gật và quên
đi mất mình không biết đường, và cũng chẳng nghĩ xem mẹ nó sẽ thế nào
nếu đến đón mà không thấy nó.
Con búp bê Nga hồng hồng xinh xinh làm nó bị mê mẩn. Hai đứa bé ở hết
lớp giấy này đến lớp giấy khác cho đến khi chỉ còn lại một con búp bê bé
xíu rồi thích chí cười khanh khách. Đến lúc đã muộn, đứa bạn phải đi
sang nhà ngoại còn nó thì đi về. Mẹ bạn hỏi nó biết đường chưa? Nó lắc
lắc đầu rồi hỏi hướng về trường mẫu giáo là được, mẹ bạn chỉ chỉ, nó gật
gật…
Nó tung tăng vừa đi vừa hát nghêu ngao. Nó khát nước, mặc dù trong túi
nó có 500đ nhưng nó không dám mua kem, nó định về nhà rồi nó với con
Tích (em nó) sẽ đi ăn kem. Nó sẽ ăn kem dừa 200đ, cho con Tích ăn kem
sữa 300đ. Nó đang hân hoan với niềm vui vì sẽ được ăn kem cùng Tích, nó
cứ thế đi dọc đường. Bố dặn nó phải đi bên phải đường. “ bên phải là bên
con cầm đũa gắp cánh gà ấy. Nhớ chưa? – Dạ nhớ”
Hoa dại nhiều, cỏ may nhiều và cả hoa tím biếc mà nó chẳng biết tên mặc
dù có lần bố đã nói tên mà giờ thì nó quên mất rồi. Bỗng có con chuồn
chuồn Ngô to tướng- to lắm, nó nhớ là nó chưa thấy con chuồn chuồn nào
to thế, nó muốn bắt con chuồn chuồn đó để về cho Sáo đen của bố ăn. Nó
chạy theo chuồn chuồn ngô mãi, chạy mãi chạy đến lúc chuồn Ngô tung cánh
bay vọt lên không, nó mới dừng lại, mồ hôi cũng tướt mướt. Mặt trời xế
chiều, nó nhớ ra là đến giờ nó hay cùng chị Ếch cho gà ăn, nó nghĩ phải
về thôi. Nhưng….
Đường xá lạ hoắc, mặt người cũng lạ hoắc. nó nhìn xung quanh, nó quanh
quẩn, không thấy bãi đất trống ở trường mầm non đâu cả. Nó bắt đầu sợ…
hình như… nó bị lạc.
Nó chạy thục mạng về một hướng mà nó thấy quen nhất ở cái ngã ba mà nó
đang đứng. Nhiều rau muống quá, chắc đúng đường về nhà rồi, đường về nhà
nó cũng nhiều rau muống lắm. Nhưng nó càng chạy lại càng thấy lạ, những
vạt rau muống cũng xa dần. Nó vẫn chưa thấy nhà nó đâu cả, nó níu tay
một bác đi đường hỏi: “ Bác ơi cho cháu hỏi đường về nhà”.
- Nhà cháu ở đâu?
- Cháu không biết. Nhà cháu có nhiều rau muống với gần chỗ có nhiều lúa bác ạ
- Thế thì làm sao được, bố mẹ cháu tên gì?
- Bố cháu tên Thủy, mẹ cháu tên Hồng ạ, nhà cháu ở chỗ có nhiều rau muống với gần chỗ có nhiều lúa ạ.
- Thế thì bác không biết rồi.
Nó khóc nhưng chưa to, mắt chỉ rơm rớm. Nó cứ chạy mãi, rồi nó thấy
biển. A, biển, lần trước bố cũng dẫn nó ra biển, rồi hai bố con đi về
phía tay gắp cánh gà, nghĩ thế là nó liền đi về phía có tay gắp cánh gà,
nó đi mãi. Hoàng hôn buông rồi, mặt trời cũng đi ngủ rồi, trời nhập
nhoạng tối, giờ này gà lên chuồng rồi, không biết chị Ếch có đếm đủ gà
không, không lại bị bố mắng. Nó cứ đi mãi, đi cho đến lúc thấy rất đông
người, nhiều tàu to và nhiều cá, nó thấy một cái biển và đánh vần theo
những gì cô Cúc dạy nó: “A ngờ ang, cờ ang cang hỏi cảng, u a oang quờ
oang quang hỏi quảng, tờ yên tiên sắc tiến” – Cảng Quảng Tiến, nó chưa
nghe bao giờ… nó sợ lắm níu áo một chú hỏi, nó nấc lên.
- Chú ơi cháu hỏi đường về nhà. Nhà cháu có nhiều rau muống với gần chỗ có nhiều lúa.
- Tránh ra nhóc con.
Nó bị xô ngã, người đàn ông đang vội vã bê từng sọt cá lên khỏi thuyền.
Ai cũng hối hả, nó đúng một góc, nó nghe ầm ĩ bên cạnh nhưng không có
cái gì lọt vào tai nó. Những âm thanh xô bồ, và xa lạ, tiếng la hét,
tiếng sóng biển, tiếng động cơ chạy phành phạch..nó khóc, lạc cả giọng.
Có một người đàn bà tiến lại chỗ nó cất giọng chua loét
- Lạc à?
- Vâng ạ, cháu bị lạc đường
- Đi đâu mà lạc
- Cháu đến chỗ bạn chơi rồi không nhớ đường về nhà.
- Đi theo cô.
Nó đi theo chân người đàn bà đó. Cô mặc cái quần giống cái quần mưa của
bác Thanh cạnh nhà nó. Cô dẫn nó vào cái nhà nhỏ nhỏ bốc mùi tanh tanh.
Nó hỏi cô:
- Mẹ cháu đâu?
- Lát mẹ mày đến đón.
- Cháu muốn về nhà
- Lắm mồm, ngồi im.
Nó sợ lắm, nhìn bà ta hệt như yêu quái trong phim hoạt hình “tiểu thần
tiên và tiểu tiên nữ”. Nó lén lén đi ra cửa bị bà ta túm chặt tay vứt
vào trong, tay bà ta như cái gọng kìm, kẹp chặt lấy nó. Đau quá, nó khóc
thét lên. Bà ta cất giọng:
- Ngồi im thì tao cho về nhà.
Nó sợ quá khóc nấc lên, dù chưa hiểu gì nhưng nó biết là bà ta không
phải người tốt. Lợi dụng lúc bà ta không để ý, nó lén lút bò ra khỏi nhà
và chạy, chạy thật nhanh, bị vấp ngã, nhưng nó vẫn chạy, vừa chạy vừa
khóc, đêm tối đen như mực, tiếng gió thổi rít qua, nó nấc lên nghẹn
ngào. Nó chỉ biết cắm cúi chạy, mồ hôi phả ra như tắm, nhưng nó càng
chạy càng mất phương hướng, nó càng khóc to hơn, cho đến lúc mệt lả. Nó
ngồi rúc vào một cái gốc cây rồi khóc thút thít.
Có ánh đèn phin soi vào nó, nó ngước mắt lên, chói quá. Có hai chú, mặc
quần áo màu xanh lá mạ. hai chú công an. Nó khóc nấc lên:
- Cháu ở đâu sao không về nhà mà ngồi đây?
- Cháu bị lạc đường
- Cháu tên gì? Nhà cháu ở đâu?
- Cháu tên bé Đậu, nhà cháu ở chỗ có nhiều rau muống với lúa ạ.
- Uhm, rồi rồi, về đồn rồi chú đưa về nhà nhé. Đừng khóc nữa
Nó gật gật đầu, ngồi lâu quá một chỗ, chân nó bị tê, không đứng lên
được. Một chú cho nó trèo lên lưng và cõng nó. Nó cảm giác thật tuyệt,
không sợ nữa, không khóc nữa. thấy rất ấm, rất êm. Vừa mệt vừa đói, nó
ngủ tiếp trên lưng của chú công an trong khi vẫn nức nở và nấc cục.
Nó được đánh thức dậy bởi ai đó lay khe khẽ, mở mắt ra, nó thấy mẹ, mắt
đỏ hoe, mẹ ôm nó. Nó òa khóc nức nở, bên kia bố nó đang rối rít cảm ơn
chú công an tốt bụng. Nó nức nở, được ở trong vòng tay mẹ thật là thích.
Đến lúc theo bố mẹ ra xe máy để về. Nó còn chạy vào trong phòng, cởi
cái vòng nhựa màu đỏ đưa cho chú công an lúc nãy đã cõng nó cười cười
thay cho lời cảm ơn.
Giờ nó đã lớn. Nhưng nó vẫn sợ cảm giác bị lạc. nhưng không phải là lạc
đường, mà là cảm giác lạc… cảm giác vô hướng… nó sợ. Mỗi lần thấy lạc
lõng, là cảm giác y như cái hôm nó chạy khỏi tay bà yêu quái ùa về, nó
sống cùng cảm giác sợ hãi đó cho đến bây giờ, Mỗi lần cảm thấy lạc, nó
lại cảm thấy mình đang chạy khỏi cái ngôi nhà đó, đầy tiếng động cơ và
mùi tanh…
Lúc sợ hãi nhất, nó vẫn mong muốn được ai đó cõng nó trên lưng, như cái
tấm lưng vững chãi của chú công an đã cõng nó ngày trước, cảm giác đó,
chắc nó cũng không thể quên. Khi ở bên cạnh ai đó, nó có được cái cảm
giác an toàn và ấm áp khi nó ở trên lưng chú công an thì nó hiểu đó là
người tốt.
Nó lớn lên, đi nhiều hơn, va vấp đời cũng nhiều hơn… nhưng nó vẫn tin
vào cái cảm giác và trực giác để quyết định tin hay không tin, chơi hay
không chơi…nó dùng trực giác và cảm giác để đánh giá. Sau đó lại dùng lý
trí và thực tiễn để quyết định. Đời mà, đâu có mãi như mình muốn được…
Nhưng có đôi khi, giữa những người tưởng chừng như thân quen mà vẫn có cảm giác xa lạ. Giữa những xa lạ lại vẫn có cái cảm giác thân quen…
Và rồi nó nhận ra. Hướng lạc đang ở rất gần và cũng rất xa… ở đâu đó, thoang thoảng…
- Gửi từ Đại Đậu - phuongthao.khql@
Để
những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các
thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác
của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ
email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?