Kí ức tuổi thơ
2022-07-03 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Trong những kí ức nhập nhoạng, tôi hay nghĩ về những bãi biển, những quả thông nhỏ xíu, những bát đậu hũ thơm thơm nóng nóng, mà đứa nào cũng ăn vội chưa tận hưởng hết vị ngon.
***
"Nếu sau này Bi lớn Bi muốn làm gì?". "Em muốn xây một lâu đài thật là to, to ơi là to để sáu đứa chúng mình sẽ cùng vào ở. Như thế mình sẽ được chơi với nhau mỗi ngày phải không chị?". “Đúng rồi em, như thế mỗi ngày mình sẽ được gặp nhau, rất nhiều, rất nhiều.”
.jpg)
Con người ai cũng có những tuổi thơ, tạo thành những nếp gấp êm đềm trong tâm trí, những nếp gấp ấy mắc lại ở một khúc nào đó trong kí ức, để rồi khi có ai đó vô thức chạm vào, nó sẽ bùng nổ vô cùng mạnh mẽ như những đợt sóng. Những cơn sóng ấy sẽ lan vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn, đánh thức những giọt lệ còn đang say ngủ, thức dậy để tuôn trào.
Tôi cũng có một tuổi thơ như thế, tuổi thơ bên những chị em họ của mình, những người mà cho tới giờ tôi vẫn thấy là những mối duyên mà cuộc đời đưa đẩy không dễ gì có được. Sáu đứa chúng tôi là những đứa cháu đầu tiên trong đại gia đình nhà ngoại, phải rất lâu sau, những đứa cháu khác của ngoại mới cất tiếng chào đời nên chúng so với chúng tôi chênh lệch rất nhiều tuôi, và có thể nói cũng chính vì thế lúc nào chúng tôi cũng quấn quýt bên nhau. Chi và Quy là hai chị lớn nhất, con của dì Ba, tới tôi và nhóc Mon, cuối cùng là hai nhóc Linh và Liêm, con dì Năm. Chúng tôi lớn lên bên nhau qua những mùa hè nóng cháy và những tình cảm ấm nồng vốn có của miền quê, độ tuổi cũng sàng sàng nhau nên những câu chuyện cũng khiến chúng tôi thiết thân qua năm tháng.
Tuổi thơ của chúng tôi là tuổi thơ với những triền cát trắng, với những buổi tắm sông, những hôm theo ông ngoại đi chận vịt và cả những lúc ôm nhau ngủ mê mệt sau những chuyến đi dài. Trong vô thức, khi mở mắt ra mỗi sáng ngày, tôi đều thấy họ, bởi lẽ ngày đó, nhà ngoại và nhà dì cậu đều ở san sát nhau thành một khối, nên chỉ cần mở mắt ra là chúng tôi đã tìm nhau, chỉ khác chăng ở trường đứa này đứa kia, chia ra thành từng lớp.
Tôi yêu màu cát trắng. Đó là nơi sáu cô bé hào hứng nói với bà ngoại:
- Hôm nay lũ con sẽ xung phong mang cơm cho ông ngoại, bà ngoại cứ ở nhà đợi tin tốt của lũ con.
Lúc ấy bà ngoại lại cười phì phì:
- Gớm tụi bây. Cái chi mà mang cơm cứ như đi oánh giặc, tin tốt với chả tin xấu.
Thế nhưng ngoại cũng thảo tay xới cơm thật nhanh cho đám trẻ hãy còn đang hăng hái. Nhưng bữa nào mà tụi tôi đi thì chắc hẳn bữa ấy ông sẽ đói vì ngoại sợ chúng tôi mang nặng nên thể nào cũng xới ít. Sẽ chẳng quên được lúc cát trắng bay tít mù, đám trẻ vẫn bấm chân xuống đất miệng cứ bảo nhau: “Sắp tới rồi, sắp tới rồi", chẳng khác chi ngoại nói, cứ như đang đương đầu đánh giặc vậy. Còn nhớ có bận cũng là mang cơm cho ngoại, lúc ngoại ăn cơm, cả đám kéo nhau lên cái ghe đòi đua, phỉ phui thế nào cái ghe lật nhào té ùm xuống nước, suýt chết. Ông ngoại chưa kịp mắng thì cả đám đã ôm nhau khóc tu tu, mếu máo: “Tụi con tưởng chết rồi chứ. Chết rồi thì sao mà gặp ngoại được nữa". Thế là ngoại bật cười chẳng nỡ xuống tay.

Ngày còn bé, đại gia đình chúng tôi rất thích đi chơi cùng nhau. Thưở ấy cái cub 86 còn là đế vương, mỗi gia đình nhỏ là chất ba, chất bốn đèo nhau trên một chiếc xe, các dì các cậu chưa vợ chưa chồng, còn nhỏ thì lại cùng đèo nhau trên xe khác, cứ thế cả gia đình ngoại cùng nhau đi chơi, cũng chỉ là những nơi gần thôi nhưng cả gia đình bên nhau thì hóa niềm vui là tất cả. Thi thoảng lần dở những bức hình đã bám bụi thời gian, tôi vẫn hay phì cười. Có khi đó là lúc sáu đứa chúng tôi cheo leo trên một tảng đá to, ở chùa Hang cho các dì thi nhau chụp ảnh. Khi thì chúng tôi thi nhau ăn đậu hũ nóng đến phỏng cả miệng rồi ngồi khóc đổ tất cả lỗi cho chị Chi, và chị, cứ như một chị lớn, miễn cưỡng nhận lỗi về mình. Trong những kí ức nhập nhoạng, tôi hay nghĩ về những bãi biển, những quả thông nhỏ xíu, những bát đậu hũ thơm thơm nóng nóng, mà đứa nào cũng ăn vội chưa tận hưởng hết vị ngon.
- Chị ơi, dì Chín đã đi lấy chồng rồi, có khi nào chị cũng đi lấy chồng rồi bỏ tụi em ở lại không? - Nhóc Linh ngây ngô hỏi chị Chi, nhưng câu nói đó cũng làm cả lũ thành nút thắt.
- Không đâu, chị đi rồi thì ai sẽ lo cho mấy đứa, ai sẽ chơi cùng mấy đứa? Đâu phải ai cũng chịu được lũ quỷ bây.
Và chẳng hiểu vì sao tụi tôi lại lấy đó làm hãnh diện. Thế nhưng bẵng đi ít lâu chị đi lấy chồng, lấy chồng đương độ tuổi khá sớm bỏ lại cả lũ chúng tôi vẫn còn ngơ ngác nhìn với lời hứa năm nào giờ phút chốc bỗng trở thành một khoảng không màu trắng. Cái Linh, Liêm và nhóc Mon đứng khóc tu tu một cách vẩn vơ, tôi ngơ ngác nhìn còn chị Quy, có lẽ là người buồn nhất khi phải xa chị ruột của mình để tiễn người về một miền xa xứ. Cái Linh đánh bồm bộp vào tay cô dâu trong tà áo đỏ:
- Chị đã hứa mà, chị đã hứa mà.
Chị chỉ cười trong nỗi buồn nào đó dấu yên không rõ, còn tụi tôi, ôm nhau khóc đến độ trăng tàn. Và rồi chị đi, tất cả bỗng trở thành kí ức buồn, nhưng trẻ con mà, quên mau theo năm tháng, chúng tôi còn năm người. Chị Quy bỗng chốc lên ngôi thành chị cả. Tuổi thơ nhanh chóng được lấp bởi những phút êm đềm và cũng vô cùng dữ dội. Tôi chẳng thể quên được ngày lũ nhỏ xóm bên ăn hiếp nhỏ Linh, hôm ấy tôi bận đi học. Vừa về tới nhà, đã thấy bốn người còn lại: Linh đang đứng khóc tu tu, miệng cứ luôn: “Đừng đánh nữa chị ơi, chị đau rồi kìa, đau rồi kìa". Tay em nắm chặt tay chị Quy đang ngồi phịch dưới nền nhà, tóc tai, mặt mũi đầy vết cào cấu. Mon và Liêm đang thở hì hục, tôi vội quát:
- Đánh nhau đấy à? Đừng nói với em là đánh nhau đấy nhé?
Lúc này Liêm và Mon mới òa khóc ôm lấy tôi, còn chị Quy vẫn mím chặt môi, ngồi im bất động, tôi thấy chị như đang chịu đựng lắm vậy. Lúc này, tôi lại chỗ chị, ôm lấy chị:
- Chị à, chị đau lắm phải không? - thì chị òa lên khóc như trẻ con. Ừ nhỉ, chị vẫn là trẻ con mà, chỉ có điều, chị đang cố gồng mình chịu đau vì giờ mình là chị cả, là "chị" của cả đám chúng tôi mà thôi. Và có lẽ hôm ấy người lớn trong nhà cũng chẳng hiểu tại sao năm đứa lại ôm nhau mà khóc như vậy.
.jpg)
Tôi lên cấp ba hạnh phúc mối tình đầu, đêm của chị em tôi trở thành những hôm ôm những con gấu nhỏ ra trước khoảng hiên mát mẻ nằm ngắm trăng:
- Thế là Ga đã yêu rồi đấy.
- Yêu rồi, yêu rồi, chị Ga mà yêu rồi thì có bỏ tụi em hông?
- Bỏ thế nào được, tinh tướng, vớ vẩn.
Nhưng mối tình đầu thường khó vẹn toàn, lúc kết thúc nước mắt tôi chẳng tuôn mà lũ nhỏ thì ôm tôi khóc ra rả. Tôi còn nhớ ngày đó, khi tôi về nhà, chỉ vỏn vẹn một câu:
- Kết thúc rồi, về lại độc thân nhé.
Cả đám ngơ ngác nhìn tôi. Bỗng Liêm, con bé nhỏ nhất chìa ra cho tôi mấy quả vả vừa hái trộm được đằng vườn nhà bà Ngọc:
- Vả em vừa hái, cho chị tất, chấm muối ớt thì chỉ có tuyệt cú chị ơi.
- Bây cho chị Ga vải làm gì, chị ăn mấy quả chùm ruột này nè, ăn cái này mới nhất cú chị ạ.
Nhìn chúng nó tranh giành nhau an ủi tôi, chị Quy lại vỗ vỗ vai tôi, tôi bật cười quên cả nước mắt. Thế nhưng bẵng đi mấy năm, gia đình dì Năm chuyển lên phố ở, bé Linh, Bé Liêm cũng gạt nước mắt chào lũ chúng tôi mà đi, tuổi thơ bỗng chốc trở thành những vết chấm màu đỏ trong cuộc đời tụi nó. Tôi buồn hiu hắt với những gì còn lại, thấy trong lòng có những kí ức khó quên, cứ tự đi tìm những câu trả lời cho riêng mình mà chẳng rõ. Rồi tôi cũng lớn, bôn ba trước sóng gió cuộc đời, thời gian còn lại chẳng mấy khi ở nhà, về quê thì chỉ còn là những lần đếm trên đầu ngón tay. Đám cưới chị Quy, ở xa, chẳng ai trong chúng tôi dự được, chỉ gửi cho nhau những lời chúc, những phong thư dạt dào nỗi nhớ.
Nay vì rỗi, tôi về quê, trên con đường làng ngày ấy chỉ còn có mỗi tôi đang cô độc bước tiếp, tôi chợt nhớ tới chị Chi, chị Quy, bé Linh, Liêm và cả nhóc em của tôi. Chắc giờ này những người ấy, dù ở phương nào cũng sẽ chẳng thể nào quên được tuổi thơ đầy ấm áp ngọt ngào, và chắc cũng như tôi, bất giác một phút nào đó, sẽ chợt nhớ nhau, nhỉ?
© Lê Hứa Huyền Trân - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ai cũng có tuổi trẻ và câu chuyện của thanh xuân | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."






