Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khoảng trời ngập nắng

2013-08-01 09:15

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

- Dương Như -


Phải chăng giọt nắng nào cũng đẹp lung linh, đa tình đến kì quặc, rồi lại đem tình yêu gửi gắm vào một khoảng trời nào đấy xa lắm?


Có vẻ những ngày hè thực sự đã bắt đầu ùa đến, Nhi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Hình như đêm qua trời mưa to. Nhi gồng mình một cách gượng  gạo rồi đạp tung chăn ra khỏi giường. Từ khi nào nó đã quen với mùi café mỗi buổi sáng, mùi café làm nó nghĩ đến nhiều thứ, Khanh chẳng hạn. nó ngước nhìn trời, những đám mây  to  đầy đủ  muôn vàn thứ màu sắc, lửng lơ bay. “Ước gì ngày nào cũng đẹp thế này” - nó reo lên khe khẽ. Khoác trên mình bộ cánh đẹp dịu dàng, nó quyết định đến hiệu sách , trời đẹp mà cứ chôn mình trong nhà rồi ngân nga A Thousand Years  thì thật uổng.


Nhi


Mỗi lần bỏ tiền ra mua sách là tôi lại thấy tiêng tiếc, dù sao tôi cũng chỉ đọc một lần, với tôi thế là đủ, tôi ít khi đọc lại, trừ những cuốn sách hay tiểu thuyết  gây ấn tượng cực kì mạnh mẽ với tôi. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ chui vào hiệu sách như  cơm  bữa và không thể bước ra mà không cầm theo thứ gì. Tôi thích cái mùi sách cũ đến lạ kì, cái mùi âm ẩm kèm theo hương gỗ thật nồng nàn, đó là thứ hương lạ, vừa xa vắng lại vừa quyến rũ. Thường thì chúng sẽ bị xếp vào những góc khó nhìn hoặc trên cao ngất, tôi phải vất vả lắm mới kiếm được chúng.

nang va em

Hôm nay là một ngày vắng khách, có thể là do ngày nghỉ, như mọi lần, tôi chào cô chủ tiệm rồi từ từ lướt qua từng kệ sách. Theo thông tin tôi cập nhật  thì mới có Ngày nắng ở lại, tập 2 . Mải mê với mấy cuốn Hoa Học Trò, tôi  nhớ ra mình đang tìm gì, đảo mắt qua lại, là một cuốn sách bìa màu xanh dương.

Hơ, một bàn tay chạm vào tay tôi , mềm mại và ấm áp , nhưng chỉ như một làn gió .

-    Cậu…


Tôi nhìn chăm chú và ngỡ ngàng vào chàng trai đối diện


-    Mình muốn xem quyển sách này.


Đến giọng nói cũng nhẹ  nhàng , trông cậu ta khá thư sinh và có vẻ lịch sự.


-    Nhưng mình thì muốn mua nó.


Tôi quả quyết, nói câu lạnh tanh.  Tôi chờ đợi cuốn sách này lâu lắm rồi, tôi hay hoài nghi về mối quan hệ giữa Jenny, Kun và Neyo. Bởi vậy, sự chờ đợi với tôi là vô nghĩa vào giây phút này, tôi muốn biết phần tiếp theo của câu chuyện, nhất định tôi  phải mua  bằng được. Chỗ chúng tôi không phải là một thành phố lớn gì cả, cũng không có nhiều khu mua sách, vậy nên với tôi, việc mua một quyển sách ưng ý cũng khó  ngang với việc lên trời.


Cậu ta cười nhếch mép, vẫn rất kiểu cách.


-    Mình nói là mình chỉ muốn xem thôi mà.


Ánh mắt cậu ta dán vào tôi, đôi mắt màu café, nâu đen  đặc sánh, ngọt ngào. Có thứ gì đó có thể tin được, tôi đẩy nhẹ quyển sách về phía cậu ta.


-    Cảm ơn!


Cậu ta cẩn thận lật những trang sách, một nụ cười thoáng trên môi, cậu ta đặt sách trở lại tay tôi.


- Giữa Kun và Neyo cậu nghĩ ai là nguời sẽ chinh phục được Jenny


- Tớ thích Kun, cậu ấy có những cách quan tâm riêng của mình, theo cách mà chỉ Jenny mới có thể cảm nhận được, thế còn cậu?


- Tớ à, tớ nghĩ là Neyo đấy, Neyo luôn bên cạnh Jenny, chăm sóc Jenny và luôn khiến  cô ấy vui vẻ.


- Có vẻ như cậu là người thích những thứ trước mắt? - Tôi ném một câu khá khiêu khích.


- Còn cậu thích những kẻ nhút nhát,không dám thể hiện mình - Cậu ta cũng châm chọc lại.


- Cãi nhau làm gì, cứ đọc hết đi rồi biết, tớ cá là Jenny sẽ thuộc về Kun - Tôi cau có.


- Uầy, sao cậu phải căng thẳng như thế, chỉ là một câu chuyện thôi mà.


Màu café loãng dần, bớt nâu đi một chút đôi mắt ấy đang cười.


Khanh

Tôi chuyển đến nhà cô tôi ở với mục tiêu kèm thằng em học và cũng để đến trường gần hơn  mọi thứ cơ bản xong xuôi rồi đi trên đường tôi mải mê nhìn ngắm mọi thứ, húng còn lạ lẫm với tôi và cũng để cảm nhận những luồng khí mới. Bất chợt tôi thấy một hiệu sách bên đường, trông cũng khá đẹp và bắt mắt, vẻ ngoài cổ kính nhưng giản dị của nó làm tôi ấn tượng. Dừng xe, tôi bước vào. Một cô gái dễ thương, mái tóc xoã quá vai, cặp hai bên theo kiểu tiểu thư làm tôi chú ý. Điều kì lạ là tại sao cô ấy lại đứng lên ghế và mải miết kiếm tìm những cuốn sách tận tít trên cao, cô ấy tìm gì và những cuốn sách cũ kĩ ấy chúng mang đến những điều gì đặc biệt? Tôi dõi theo nhưng sự tò mò đã khiến chân tôi bước lại gần.

TẠCH…H…H…


Chân ghế bẻ sang một bên, tôi bước thêm một bước, giữ cho cô gái khỏi ngã. Tôi cũng không biết mình đang làm gì, bàn tay tôi đặt vào eo cô gái một cách gọn gàng. Tôi thề là nó chỉ như một phản ứng tự nhiên, cho đến khi cô  nhìn tôi, tôi mới giật mình, kiểu như bị bắt quả tang đang làm gì đấy, ánh mắt còn  ngỡ ngàng.


-    Cảm ơn cậu.


-    Cậu đứng đấy nguy hiểm lắm, cần gì mình lấy hộ cho .


-    Thôi khỏi – Cô ấy có vẻ khó chịu.


Tôi biết chứ, sau vụ chạm tay vào lúc nãy, giờ thêm vụ chạm eo, có lẽ trong mắt cô ấy, tôi là một tên dê xồm đáng tránh xa, phen này khó mà rửa sạch tội.


-    Cậu có vẻ nóng tính nhỉ, bớt nóng đi thì có lẽ chúng ta làm bạn được.


-    Cái gì?


Điệu cười nửa miệng, cô gái lướt qua tôi đi về phía quầy thanh toán, tuy chỉ cười nửa miệng nhưng tôi cũng biết nếu cô ấy cười thì sẽ rất đẹp. Tôi cũng ra khỏi cửa hàng.


***
Đúng như dự kiến của Nhi, một ngày nắng nhẹ tuyệt đẹp, nắng cũng biết nhảy nhót, tung tăng và ca lượn. Nhi thích ra ngoài mỗi ngày như thế này, nhưng không lâu, chỉ là dạo một chút, hít thở không khí và làm vài việc nho nhỏ, mua được những cuốn sách yêu thích, nó hí hửng hát véo von như một con chim non tập hót.

“Ngày gọi tia nắng long lanh trên hàng mi, chở nụ cười em lung linh đi trên phố, dịu dàng như thế đôi môi em biết cười, đôi chân em cất lời, tình yêu, ngày xanh là e , hồn nhiên”.


Phía sau, Khanh đang cười rực rỡ, hàm răng trắng bóng khoe trong nắng, không hiểu sao cô bạn này lại yêu đời đến vậy. Cô ấy không khó tính như cái cách cô ấy nói chuyện với Khanh, cái kiểu vô tư ca hát, cộng thêm sự thân thiện với thiên nhiên thì không ai nghĩ rằng cô ấy khó tính cả, có lẽ là do Khanh. Càng lúc Khanh càng muốn biết thêm về cô bạn đang đi phía trước.
Cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên Nhi quay lại, bóng người phía sau, không ai khác là cậu ta. Nhà cậu ta ở đâu? Sao cậu ta lại cùng đường với Nhi? Hay là bám theo Nhi nhỉ? Nhìn cũng bảnh bao, lịch sự, con đường này ít người qua lại. Có những ai trong khu này Nhi đều biết hết.

-    Này, cậu đừng có mà đi theo tôi nhá - nó cất tiếng .


-    Ai thèm đi theo cậu, tớ đi trên đường mà.


-    Cậu đi đâu, bộ nhà cậu trong đây chắc.


-    Đã bảo không đi theo cậu mà lại - Khanh lẩm bẩm – Cứ làm như mình là hotgirl.


-    Này, cậu lại nói cái gì nữa thế?


-    À, không, không - Khanh quay mặt đi cười, cậu thấy buồn cười vì cái bộ dạng ngố ngố của cô bạn.


Chống xe, cô nàng bước vào nhà, tiếp đó chàng trai cũng chống xe, nhưng là nhà đối diện. Nhi ngạc nhiên: “Ừm, có lẽ cậu ta nói đúng thật, cậu ta sống ở đây”.


Khanh quay lại vẫy tay:


-    Bye nhé!


Nhi không nói năng gì, chỉ thấy hơi xấu hổ vì lúc nãy nói mấy câu với cậu ta, còn nghĩ cậu ta đi theo mình.


xe dap

Phòng Nhi trên tầng 2, cũng tương đối ngăn nắp nhưng nó ít dọn dẹp, sạch sẽ quá cũng chẳng để làm gì, nó nghĩ vậy. Nó có trồng mấy cây xương rồng nhỏ xíu và mấy chậu lan, trồng ở ngoài, trông khá đẹp và tự nhiên, hơn nữa, có chúng làm bạn với Nhi, cứ quanh quẩn ở nhà mà chẳng có gì làm cũng chán, nó cũng chỉ biết nuôi mấy cái cây cho đỡ buồn thôi.
Mới đấy mà đã sang chiều, Khanh có vẻ thích không gian mới của mình, cửa sổ phía sau có thể nhìn ra cả một vùng trời đầy gió. Chỗ này mát mẻ, còn phía trước, có thể ngắm những con đường và cả nhà của “bạn hàng xóm”. Nói cậu mới chợt nhớ, cậu bước về phía ban công, ngước mắt nhìn sang. Những chùm hoa tím nhạt, màu sắc lá xanh tươi và đầy sức sống, chúng cũng đẹp và kì lạ, vừa giản dị lại vừa cuốn hút như cô chủ của chúng vậy.

***

Khanh

Một dáng hình quen quen ngồi trên chiếc ghế mộc, tay cầm ly cà phê nâng niu, đôi mắt cô xa xăm, nhìn về phía mặt trời sắp tắt. Tôi thoáng thấy cô gái thở dài, có vẻ như chất chứa nhiều điều muốn nói lắm, đoạn lại đưa môi lên nhấp từng ngụm cà phê, cẩn thận và ngon lành như một thứ “tình yêu”  được cô gái hoàn toàn độc chiếm. Mà tôi còn chưa biết tên cô ấy .

-    Cậu gì ơi! – Tôi gọi lớn.


Gương mặt quay về phía tôi.


-    Cậu tên gì? – Tôi hỏi.


-    Nhi, à mà xin lỗi về chuyện lúc sáng nhé - Có vẻ như cậu ấy đã có suy nghĩ thiện cảm hơn về tôi.


-    Còn tớ là Khanh, tớ mới chuyển đến đây, tớ cũng xin lỗi.


-    Hì, cậu có biết là chỗ cậu đang đứng có một góc nhìn rất đẹp không? – Nhi hỏi.


-    Đẹp à? Cái gì đẹp ?


-    Hoàng hôn. Nhìn đi! Phía bên phải ấy !


Tôi hướng về phía phải như lời của Nhi, từng  vệt nắng dài loang lổ trên nền trời, kéo dài mờ nhạt, sắc vàng, sắc đỏ, chúng hắt lên một thứ ánh sáng hiếm hoi nhưng vô cùng tuyệt đẹp, tôi thực sự bàng hoàng và há hốc .


-    Đẹp tuyệt ! Nhưng sao cậu biết?


-    Tớ đoán được, tớ cũng ước mình có một góc như thế để nhìn.


-    Vậy từ sau, cậu cứ qua đây mà nhìn nhé.


-    Thật chứ? - Mắt cậu ấy mở to.


Cả hai đứa cùng cười, tôi biết là tôi vừa có thêm một người bạn. Nụ cười của Nhi đẹp, trông dịu dàng, xa vắng và cũng mê hoặc như những sắc nắng kia. Đột nhiên trong giây phút ấy, tôi lại muốn giữ riêng cho mình những khoảng trời ngập nắng như thế này, giữ cho mình khoảng trời mà Nhi yêu thích. Tôi cũng không rõ những thứ cảm xúc trong mình, đó là một ý nghĩ vẩn vơ hay là một ý nghĩ cất lên từ trong tiềm thức. Có lẽ tôi đã bị nắng làm choáng  nhẹ, nhưng  không sao, cảm giác này thực sự hay ho.


Nhi


Một chàng trai kì lạ, với sự xuất hiện cũng kì lạ không kém, đôi mắt màu cà phê bốc khói, lan toả giống như cốc cà phê tôi đang cầm trên tay, cậu ấy làm tôi có cảm giác thân quen. Cậu ấy có riêng một khoảng trời, khoảng trời ngập nắng, cậu ấy để tôi trong khoảng trời ấy và giữ tôi ở lại. Trước đây tôi cũng đã từng có một khoảng trời như thế, nhưng sự khác biệt đó là tôi không còn đơn độc trong khoảng trời ấy  nữa.

Ngày mai tôi sẽ đưa cuốn Ngày nắng ở lại cho Khanh mượn vì cuối cùng tôi đã đúng, Jenny thuộc về Kun.

•    Bài dự thi của Dương Như <alizeeduong111@>



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top