Khi nhà không còn là chốn bình yên
2023-01-17 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi mẹ kể xong, cảm thấy đau lòng, cảm thấy thương ba tôi biết nhường nào. Ở nhà đã có bao nhiêu vất vả đè nặng lên vai, ba tôi còn gặp những chuyện như thế, quá nhiều áp lực và mệt mỏi. Tôi cảm thấy ngôi nhà hạnh phúc trước kia của tôi đang dần bị nhấn chìm trong những cuộc cãi vã không đáng có, sự bình yên đang dần rời xa nó.
***
Tôi lớn lên trong một gia đình ba thế hệ, bà nội, ba mẹ, anh hai và tôi. Từ nhỏ đến bây giờ, tôi luôn chìm đắm trong tình yêu thương của ông bà nội và ba mẹ. Nhưng năm cấp ba khi học xa nhà, tôi chỉ về nhà nhà vào mỗi dịp cuối tuần, tuy vậy nhưng sự ấm áp trong nhà vẫn không hề thay đổi, mãi đến khi lên đại học, nhà tôi đã có bắt đầu có những sự thay đổi.
Sau một thời gian nghỉ Tết, tôi chuẩn bị hành lý để lên lại thành phố để bắt đầu học kỳ mới. Một buổi tối trước ngày đi, tôi ra bến xe để gửi vali để ngày mai tôi chạy xe máy cho nhẹ, trên đường về tôi bị một con côn trùng nào đó tông vào mắt, khiến tôi loạng choạng, nhưng tôi vẫn cố gắng chạy nhanh về nhà. Về đến nhà tôi chạy ngay vào nhà tắm rửa mặt và dùng tăm bông để lấy con côn trùng đó ra. Tuy đã xong nhưng mắt vẫn còn rất đau rát, mẹ với bà thấy thế tìm lo lắng hỏi tôi có sao không, nhưng tôi nói là không sao.
Một lúc sau, bà tìm đâu đó trong tủ của bà một chai thuốc nhỏ mắt màu vàng đục và khá cũ, bà đưa cho tôi, ba tôi thấy thế nói bà tui rằng thôi chắc lát là nói khỏi , tại mới lấy con trùng ra nên còn rát tí thôi.
Với những đặc điểm về chai thuốc nhỏ mắt trên thì chắc ba tôi ngại cho tôi dùng nhưng không nói thẳng với bà. Sau đó thì ba tôi ra ngoài đi công việc với đồng nghiệp. Ba tôi vừa đi thì anh hai mua về một chai nước muối sinh lí chuyên rửa mắt về, thì anh bảo tôi nhỏ vào đi cho đỡ, tôi lấy nhỏ và bà đã thấy điều đó. Sau đó một lúc thì bà có cầm chai thuốc đó ra giải thích với tôi và mẹ nói là chai của bà vẫn dùng được, tôi có giải thích với bà là thuốc nhỏ mắt không nên dùng chung, bà im lặng rồi bỏ đi.
Tối đó bà đã ngồi ở bếp rất lâu, tôi tưởng bà ngồi xem ti vi nên cũng không để ý, nên về phòng chuẩn bị đi ngủ, lát sau ba tôi về. Ba vừa mở cửa vô nhà thì bà hỏi ngay ba tôi “Sao mày không cho cái Thu dùng thuốc nhỏ mắt của tao đưa, mà anh nó đưa thì lại cho ngay”, ba tôi bất ngờ chưa biết chuyện gì xảy ra thì bà tôi lại tiếp lời “Mày làm vậy là có ý gì, mày không còn tin tưởng bà già này nữa hả”. Ba tôi giải thích rằng ba không biết tôi dùng của anh tôi, nói bà bình tĩnh lại. Bà càng giận dữ hơn, bà nói bây giờ già rồi con cháu hắt hủi, không tin tưởng, nói rồi bà soạn quần áo, bà bảo bà sẽ ra ở riêng và không ở với ba tôi nữa. Và đây cũng không phải lần đầu tiên bà như thế, mỗi lần cãi nhau với ba là bà lại đòi ra ở riêng.
Ba tôi khá ấm ức nên bảo “Mỗi lần như vậy mẹ cứ đòi ra ở riêng, đã biết bao lần rồi, mẹ bình tĩnh đã”. Bà tôi quát lớn, bà bảo bà đã như thế bao giờ, trong lòng tôi và mẹ đều biết rõ là có, nhưng chỉ biết im lặng, không dám nói gì thêm.
Bà bắt đầu to tiếng hơn, bà bắt đầu nói những lời khó nghe hơn “Giọt nước tràn ly” , “Già rồi bị con cháu ghét bỏ”. Ba tôi ngồi kế bên chỉ biết im lặng, tôi núp một góc im lặng với hai hàng nước mắt chảy dài. Mẹ tôi nhẹ nhàng khuyên bà nên bình tĩnh lại, những bà không nghe. Khuya đó, đợi mọi người đi ngủ hết, tôi ra nói chuyện với bà, tôi nhận mọi chuyện là do tôi, mong bà đừng hiểu lầm ba tôi, bà ngắt lời bảo tôi đi ngủ và không nghe thêm nào.
Sáng hôm sau với đôi mắt sưng húp và tâm trạng buồn bã, tôi chuẩn bị lên thành phố, trước khi đi ba mỉm cười và xoa đầu tôi, ba bảo là không sao cả cứ yên tâm đi học, ba tôi sẽ giải quyết ổn hết, khuyên tôi đừng bận lòng. Lúc đó mắt tôi ngấn lệ.
Sau đó một thời gian, mọi chuyện tưởng chừng ổn, nhưng không lại có cuộc cãi vã của ba và bà nội. Tối hôm đó mẹ gọi điện rồi sụt sùi với tôi. Nhà tôi có một quán ăn nhỏ do mẹ tôi đứng bếp và dì tôi phụ mẹ tôi bán, ba tôi thấy mẹ tôi vất nên tính mở một tiệm tạp hóa cho mẹ đỡ phần nào và đóng cửa quán ăn. Ba tôi đã dỡ quán để xây thành một tiệm tạp hóa, bà tôi bảo ba gọi dì lại nhà ăn cơm rồi nói về chuyện đóng cửa quán ăn. Ba tôi bảo rằng không vội, dì là em út trong nhà nên có gì từ từ nói, không cần trịnh trọng như vậy, toàn người trong nhà với nhau.
Bà tôi nghe thế bắt đầu quát lên, bà bảo nói gì ba tôi cũng phản bác, không nghe theo ý bà. Bà nói ba tôi không tôn trọng bà, không thương yêu bà. Ba tôi cố giải thích rằng vấn đề đó không to tát và không đáng để cãi nhau như thế. Bà còn buông ra những lời khó nghe hơn, cho đến khi bà thốt lên câu “Mày không phải con tao”, nghe mẹ tôi kể đến đây, cơn tức giận trong tôi không thể kiềm chế được nữa.
Từ khi bà ở với ba tôi, ốm đau bệnh tật của bà đều một tay ba tôi lo, có những khi mẹ quên không mua sữa cho bà còn bị ba tôi la vì đã lơ là bà, ba tôi thương bà hơn bất cứ ai, thế mà bà có thể nói ra những lời đó. Tôi tính bắt xe về nhà ngay trong đêm nhưng mẹ đã cản tôi, tôi muốn về đòi lại công bằng cho ba tôi, nhưng mẹ bảo tính tôi nóng, cái gì cũng dám nói, tôi về thì mọi chuyện còn bất ổn hơn. Mẹ bảo sẽ cố gắng khuyên nhủ bà, bảo tôi khi mọi chuyện êm xuôi hãy về nhà.
Tôi mẹ kể xong, cảm thấy đau lòng, cảm thấy thương ba tôi biết nhường nào. Ở nhà đã có bao nhiêu vất vả đè nặng lên vai, ba tôi còn gặp những chuyện như thế, quá nhiều áp lực và mệt mỏi. Tôi cảm thấy ngôi nhà hạnh phúc trước kia của tôi đang dần bị nhấn chìm trong những cuộc cãi vã không đáng có, sự bình yên đang dần rời xa nó.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Chưa một lần bố nói yêu con nhưng ... | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.





