Khi nhà không còn là chốn bình yên
2023-01-17 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi mẹ kể xong, cảm thấy đau lòng, cảm thấy thương ba tôi biết nhường nào. Ở nhà đã có bao nhiêu vất vả đè nặng lên vai, ba tôi còn gặp những chuyện như thế, quá nhiều áp lực và mệt mỏi. Tôi cảm thấy ngôi nhà hạnh phúc trước kia của tôi đang dần bị nhấn chìm trong những cuộc cãi vã không đáng có, sự bình yên đang dần rời xa nó.
***
Tôi lớn lên trong một gia đình ba thế hệ, bà nội, ba mẹ, anh hai và tôi. Từ nhỏ đến bây giờ, tôi luôn chìm đắm trong tình yêu thương của ông bà nội và ba mẹ. Nhưng năm cấp ba khi học xa nhà, tôi chỉ về nhà nhà vào mỗi dịp cuối tuần, tuy vậy nhưng sự ấm áp trong nhà vẫn không hề thay đổi, mãi đến khi lên đại học, nhà tôi đã có bắt đầu có những sự thay đổi.
Sau một thời gian nghỉ Tết, tôi chuẩn bị hành lý để lên lại thành phố để bắt đầu học kỳ mới. Một buổi tối trước ngày đi, tôi ra bến xe để gửi vali để ngày mai tôi chạy xe máy cho nhẹ, trên đường về tôi bị một con côn trùng nào đó tông vào mắt, khiến tôi loạng choạng, nhưng tôi vẫn cố gắng chạy nhanh về nhà. Về đến nhà tôi chạy ngay vào nhà tắm rửa mặt và dùng tăm bông để lấy con côn trùng đó ra. Tuy đã xong nhưng mắt vẫn còn rất đau rát, mẹ với bà thấy thế tìm lo lắng hỏi tôi có sao không, nhưng tôi nói là không sao.
Một lúc sau, bà tìm đâu đó trong tủ của bà một chai thuốc nhỏ mắt màu vàng đục và khá cũ, bà đưa cho tôi, ba tôi thấy thế nói bà tui rằng thôi chắc lát là nói khỏi , tại mới lấy con trùng ra nên còn rát tí thôi.
Với những đặc điểm về chai thuốc nhỏ mắt trên thì chắc ba tôi ngại cho tôi dùng nhưng không nói thẳng với bà. Sau đó thì ba tôi ra ngoài đi công việc với đồng nghiệp. Ba tôi vừa đi thì anh hai mua về một chai nước muối sinh lí chuyên rửa mắt về, thì anh bảo tôi nhỏ vào đi cho đỡ, tôi lấy nhỏ và bà đã thấy điều đó. Sau đó một lúc thì bà có cầm chai thuốc đó ra giải thích với tôi và mẹ nói là chai của bà vẫn dùng được, tôi có giải thích với bà là thuốc nhỏ mắt không nên dùng chung, bà im lặng rồi bỏ đi.
Tối đó bà đã ngồi ở bếp rất lâu, tôi tưởng bà ngồi xem ti vi nên cũng không để ý, nên về phòng chuẩn bị đi ngủ, lát sau ba tôi về. Ba vừa mở cửa vô nhà thì bà hỏi ngay ba tôi “Sao mày không cho cái Thu dùng thuốc nhỏ mắt của tao đưa, mà anh nó đưa thì lại cho ngay”, ba tôi bất ngờ chưa biết chuyện gì xảy ra thì bà tôi lại tiếp lời “Mày làm vậy là có ý gì, mày không còn tin tưởng bà già này nữa hả”. Ba tôi giải thích rằng ba không biết tôi dùng của anh tôi, nói bà bình tĩnh lại. Bà càng giận dữ hơn, bà nói bây giờ già rồi con cháu hắt hủi, không tin tưởng, nói rồi bà soạn quần áo, bà bảo bà sẽ ra ở riêng và không ở với ba tôi nữa. Và đây cũng không phải lần đầu tiên bà như thế, mỗi lần cãi nhau với ba là bà lại đòi ra ở riêng.
Ba tôi khá ấm ức nên bảo “Mỗi lần như vậy mẹ cứ đòi ra ở riêng, đã biết bao lần rồi, mẹ bình tĩnh đã”. Bà tôi quát lớn, bà bảo bà đã như thế bao giờ, trong lòng tôi và mẹ đều biết rõ là có, nhưng chỉ biết im lặng, không dám nói gì thêm.
Bà bắt đầu to tiếng hơn, bà bắt đầu nói những lời khó nghe hơn “Giọt nước tràn ly” , “Già rồi bị con cháu ghét bỏ”. Ba tôi ngồi kế bên chỉ biết im lặng, tôi núp một góc im lặng với hai hàng nước mắt chảy dài. Mẹ tôi nhẹ nhàng khuyên bà nên bình tĩnh lại, những bà không nghe. Khuya đó, đợi mọi người đi ngủ hết, tôi ra nói chuyện với bà, tôi nhận mọi chuyện là do tôi, mong bà đừng hiểu lầm ba tôi, bà ngắt lời bảo tôi đi ngủ và không nghe thêm nào.
Sáng hôm sau với đôi mắt sưng húp và tâm trạng buồn bã, tôi chuẩn bị lên thành phố, trước khi đi ba mỉm cười và xoa đầu tôi, ba bảo là không sao cả cứ yên tâm đi học, ba tôi sẽ giải quyết ổn hết, khuyên tôi đừng bận lòng. Lúc đó mắt tôi ngấn lệ.
Sau đó một thời gian, mọi chuyện tưởng chừng ổn, nhưng không lại có cuộc cãi vã của ba và bà nội. Tối hôm đó mẹ gọi điện rồi sụt sùi với tôi. Nhà tôi có một quán ăn nhỏ do mẹ tôi đứng bếp và dì tôi phụ mẹ tôi bán, ba tôi thấy mẹ tôi vất nên tính mở một tiệm tạp hóa cho mẹ đỡ phần nào và đóng cửa quán ăn. Ba tôi đã dỡ quán để xây thành một tiệm tạp hóa, bà tôi bảo ba gọi dì lại nhà ăn cơm rồi nói về chuyện đóng cửa quán ăn. Ba tôi bảo rằng không vội, dì là em út trong nhà nên có gì từ từ nói, không cần trịnh trọng như vậy, toàn người trong nhà với nhau.
Bà tôi nghe thế bắt đầu quát lên, bà bảo nói gì ba tôi cũng phản bác, không nghe theo ý bà. Bà nói ba tôi không tôn trọng bà, không thương yêu bà. Ba tôi cố giải thích rằng vấn đề đó không to tát và không đáng để cãi nhau như thế. Bà còn buông ra những lời khó nghe hơn, cho đến khi bà thốt lên câu “Mày không phải con tao”, nghe mẹ tôi kể đến đây, cơn tức giận trong tôi không thể kiềm chế được nữa.
Từ khi bà ở với ba tôi, ốm đau bệnh tật của bà đều một tay ba tôi lo, có những khi mẹ quên không mua sữa cho bà còn bị ba tôi la vì đã lơ là bà, ba tôi thương bà hơn bất cứ ai, thế mà bà có thể nói ra những lời đó. Tôi tính bắt xe về nhà ngay trong đêm nhưng mẹ đã cản tôi, tôi muốn về đòi lại công bằng cho ba tôi, nhưng mẹ bảo tính tôi nóng, cái gì cũng dám nói, tôi về thì mọi chuyện còn bất ổn hơn. Mẹ bảo sẽ cố gắng khuyên nhủ bà, bảo tôi khi mọi chuyện êm xuôi hãy về nhà.
Tôi mẹ kể xong, cảm thấy đau lòng, cảm thấy thương ba tôi biết nhường nào. Ở nhà đã có bao nhiêu vất vả đè nặng lên vai, ba tôi còn gặp những chuyện như thế, quá nhiều áp lực và mệt mỏi. Tôi cảm thấy ngôi nhà hạnh phúc trước kia của tôi đang dần bị nhấn chìm trong những cuộc cãi vã không đáng có, sự bình yên đang dần rời xa nó.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Chưa một lần bố nói yêu con nhưng ... | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu