Phát thanh xúc cảm của bạn !

Họ trò của tôi

2012-12-18 16:32

Tác giả:


Bình chọn bài viết bằng cách nhấn vào nút Chia sẻ (share) lại nội dung thông tin dẫn lại bài viết này tại FanPage của Blog Việt

23,5 điểm - chỉ cần 0,5 điểm nữa là tôi có thể đỗ vào trường kinh tế quốc dân với khoa mà tôi đã chọn. Chỉ vì 0,5 điểm, tôi trượt đại học nguyện vọng 1. Cái tin sét đánh ấy đến với tôi vào 1 ngày trời nắng rất to nhưng lại mưa lớn vào buổi chiều. Tôi bị bố mẹ la mắng, mọi người xăm soi. Tôi được cái tiến chủ quan học giỏi, không thèm đi học thêm, ở nhà lười học, suốt ngày chỉ gõ mười ngón tay vào bàn phím là giỏi. Tôi im lặng trước mọi sự đàm tiếu rồi quyết định đăng kí hồ sơ vào một trung tâm dạy ngôn ngữ kí hiệu trên Hà Nội thay cho nguyện vọng 2 vào một trường đại học. Mặc cho sự phản đối của mọi bố mẹ và mọi người với cái nghề tôi chọn, tôi vẫn giữ cái quyết định mà theo người khác là quái gở. Rồi tôi đi học với không nhiều sự ủng hộ trừ mẹ tôi- mẹ thương tôi và luôn ủng hộ những gì tôi lựa chọn. Bố tôi cũng chấp nhận nhưng không vui vẻ lắm. Trước khi đi, tôi chỉ nói với bố mẹ một câu:"Con sẽ không hối hận và sẽ cố gắng làm tốt". Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi hứa với những người đã sinh ra tôi rằng tôi sẽ cố gắng.

Sau 2 năm học tại trung tâm, tôi được nhận dạy tại một trương THCS dành cho học sinh câm điếc. Trong quá trình học, tôi cũng vài lần được tiếp xúc với các em nhưng lần đầu tiên đứng lớp tôi vẫn run. Tôi sợ khả năng của mình chưa đủ để có thể hiểu được học sinh của mình muốn gì và giải thích những gì tôi nói cho dễ hiểu nhất. Tôi được nhà trường tin tưởng giao cho một lớp gồm những học sinh kém may mắn nhất trong trường:cả không nghe và không nói được. Cả ngày tôi không phải nói một câu nào với các em, thay vào đó là cá động tác tay biến đổi nhịp nhàng. Tôi gần như rã rời cổ tay trong ngày đầu đi dạy. Ngững ngày sau đó cơn mỏi lại càng kéo đến hành hạ tôi. Nhiều khi tôi muốn buông tay bước ra khỏi lớp nhưng tôi lại không cưỡng lại được câu nói ngây thơ của cô bé có núm đồng tiền dễ thương:

-Em muốn sau này trở thành một giáo viên như cô!

-Tại sao vậy em?

-Em muốn dạy các bạn cách gấp thuyền ạ!

Những động tác của cô bé níu lấy trí óc tôi. Câu trả lời ngây thơ đã khơi dậy một tinh thần. Ngày trước tôi đã muốn là một giáo viên dạy học sinh câm điếc ngay từ lần xem chương trình dạy ngôn ngữ kí hiệu trên tivi lần đầu tiên. Ngày đi thi đại học, tôi vẫn cố gắng hết sức để làm bài thi vì mẹ tôi luôn muốn tôi thành đạt trong sự nghiệp học hành. Nếu trượt thì tôi cũng sẽ không buồn vì điều đó chứng tỏ tôi có duyên với nghề này hơn. Và điều đó đã đến, tôi cũng đã lần đầu hứa cố gắng, cũng đã đạt được việc mà tôi muốn làm. Bao cố gắng, bao sự chấp nhận, vậy tại sao tôi lại có thể nản lòng chỉ vì sự mệt mỏi của cơ thể. Tôi thấy xấu hổ với cô học trò bé nhỏ, xấu hổ trước bao khuôn mặt thông ming, đáng yêu phải chịu tật nguyền. Tôi thấy có lỗi vì mới một lúc trước, trong một phút tức giận, tôi đã cáu và mắng một cậu học trò trong khi cậu bé không thể nghe được những gì tôi nói chỉ vì tôi giảng mãi mà cậu bé vẫn lắc đầu không hiểu. Con người ta khi biết có người đang nói về mình mà bản thân không thể biết được đó là gì thì thật là khó chịu. Vậy mà tôi lại làm điều đó với một cậu bé.

Câu nói của cô bé có má núm đồng tiền vừa chấm dứt cũng là lúc trống báo giờ ra chơi. Tôi cố mỉm cười với cả lớp rồi nặng nề bước về phía ghế giáo viên. Đang thẫn thờ thì tôi nhìn thấy cậu bé vừa bị tôi mắng ngồi khóc. Tôi vội vàng chạy xuống và hỏi lí do. Cậu bé nhìn tôi qua lớp nước trên vòm mắt, từng ngón tay giơ lên xếp thành một câu nói:

-Em muốn nghe thấy những gì cô nói!

Gì vậy chứ, tôi lại được một phen sững sờ, tôi ôm lấy cậu bé, miệng lẩm bẩm: "Cô xin lỗi". Tôi đã không thể nói với cậu bé câu nói đó bằng ngôn ngữ kí hiêu. Kể từ đó, tôi cố gắng hạn chế thấp nhất có thể việc nói bằng miệng trước mặt học trò, nếu có thì tôi sẽ giải thích lại bằng ngôn ngữ kí hiệu. Tính khí nóng nảy của tôi cũng đã được kiềm chế để không cáu với bọn trẻ. Tuy nhiều lúc thấy khó chịu rồi nản lòng vì chịu đựng nhưng rồi tôi lại thấy vui và hạnh phúc hơn rất nhiều. Nó giống như cái ngày tôi nhận được tin thi trượt đại học. Buổi sáng trời nắng to-đó là những khó khăn tôi phải trải qua để đến được với buổi chiều, đến với cơn mưa rội trôi bụi bẩn làm bầu không khí trong lành hơn. Lúc đó, tôi sẽ cảm thấy thoải mái khi nghĩ đến những đứa học trò tuy tật nguyền về thể xác nhưng không tật nguyền về tinh thần, chúng cũng có những ước mơ ngây thơ, những mong muốn ngộ nghĩnh như bao đứa trẻ lành lặn khác.

Thấm thoát tôi đã đi dạy được 5 tháng. Hôm đó tôi ngủ dậy muộn vì hôm trước mải nghiên cứu một việc mà học sinh hỏi. Tôi ba chân bốn cẳng vơ lấy cặp kính chạy vội ra bến xe bú. Đến cửa lớp, tôi cố gắng thở nhẹ nhất có thể. Đang chuẩn bị:"Cô xin lỗi cả lớp' thì "Đoàng", pháo giấy bắn tung tóe trên đầu tôi:

HAPPY BIRTHDAY TO YOU

HAPPY BIRTHDAY TO YOU

HAPPY BIRTHDAY

HAPPY BIRTHDAY

HAPPY BIRTHDAY TO YOU!!!

Những bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại đang lên xuống theo nhịp bài hát hò vào những nụ cười rực rỡ như ánh mặt trói. Bất ngờ, tôi lấy tay che miệng, rồi không hiểu sao một giọt nước mắt chảy ra rồi cứ thế lăn dài trên má. Tôi chẳng giữ ý gì nữa, đứng khóc thút thít như con nít. Bọn học trò chạy đến khua tay nhặng lên, tôi không làm gì được ngoài việc mỉm cười vòng tay ôm lấy chúng. Những đứa trẻ ấy, tuy không bao giờ có thể cảm nhận được âm thanh, cung không thể phát ra những lời nói từ đôi môi bé nhỏ nhưng chúng vẫn có thể làm cho người khác được vui, chúng vẫn có thể thực hiện những ước mơ, vẫn có thể đóng góp một điều gì đó cho cuộc sống này tốt đẹp hơn. Tôi tự hào là giáo của những đứa trẻ này và tôi tự hào vì học trò của tôi- những đứa học trò ngắm nhìn mọi việc bằng mắt và nói lên bằng tay!

  • Bài dự thi của Quach Trang - jdiamondsnow_281095@

 



Blog Việt – Blog Radio trân trọng thông báo và rất mong nhận được sự tham gia nhiệt tình từ quý bạn đọc! Mời bạn click vào đây để gửi bài dự thi "Cuộc sống vẫn tươi đẹp"


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top