Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc là khi con còn nhìn thấy mẹ

2013-08-16 05:17

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)
  • Con xin kính tặng những người Mẹ tuyệt vời
  • Thân tặng RiRi-người bạn thân của tôi
  • Thân tặng cho ai đang đọc những dòng này và tặng cho tôi – đứa trẻ hư từng làm mẹ khóc.
Nếu như bạn còn có thể yêu thương, xin bạn đừng phí một giây nào ngừng lại, không ai biết ngày mai sẽ ra sao và cũng chẳng ai có hai cuộc đời để sống, để yêu thương thêm lần nữa.
Nếu bạn còn mẹ, hãy đến ôm mẹ và nói rằng: “Con yêu mẹ rất nhiều!”. Hạnh phúc luôn ở quanh ta, và nhất là khi mỗi ngày trôi qua ta vẫn còn nhìn thấy mẹ.

***

Mỗi lần dạo Facebook, nhìn thấy ai đó đăng một tấm hình, một thông điệp về mẹ, lòng tôi cũng rộn lên bao xúc cảm ngọt ngào, hạnh phúc. Vì tôi biết, bạn đang vui vẻ hạnh phúc bên mẹ của mình và cũng vì bạn may mắn hơn vô vàn người khác.

Lúc còn nhỏ, đi đến đâu, đi bao lâu cũng được chỉ cần có mẹ cạnh bên thì chắc chắn chúng ta sẽ thấy an toàn. Đi đâu cũng vậy, chưa vào tới cửa nhà đã inh ỏi “Mẹ ơi, Mẹ…”. Nhưng mỗi ngày lớn lên, tiếng gọi “mẹ” dường như đã bớt thiết tha và nhạt nhòa dần theo năm tháng.

Tôi còn nhớ rõ, cô bạn thân cùng lớp 12 của tôi từng đắc ý như thế nào khi mẹ nó đi công tác 3 tuần ở Hà Nội, vừa lập dự định cho mình trong 3 tuần được tự do (vì nó chỉ ở với mẹ) vừa than thở với tôi rằng mẹ nó phiền phức, cổ hủ. Sau một tuần tự do, nó nhận được cuộc điện thoại báo tử từ công ty của mẹ nó. Lần đầu tiên, tôi thấy nó khóc, tay chân loạng chạng tưởng chừng như chỉ đẩy nhẹ một cái là có thể gục ngã.

“Năm xưa tôi còn bé
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi biết
Thân phận kẻ mồ côi
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi nhìn thôi
Mặc dầu nước mắt chảy
Là bớt khổ đau rồi” (1)

mom and son

Đưa mẹ về nhà, những người thân của nó cũng vừa kịp đến, mỗi người một tay phụ giúp nó trong lễ tang của mẹ, ai bảo gì thì nó làm nấy, nó còn quá trẻ, đầu óc lúc này lại hoang mang, làm sao có thể gánh vác hết hàng trăm việc trong giờ khắc chia li này. Dì cô nhờ nó chuẩn bị quần áo của mẹ mình để đem đi liệm, nó sững sờ khi biết lâu rồi, mẹ mình không có một chiếc áo mới, đôi giày cũ mèm đã đi cùng bà từ ngày nó vào trường cấp 3. Vậy mà mỗi lần nó xin tiền mua sắm bà đều cho không ngần ngại, chỉ dặn con gái mua gì cũng nên tiết kiệm, bấy lâu nay nó vẫn than vãn với bạn bè rằng mẹ mình nói nhiều quá.

Nước mắt nó trào ra như cơn mưa rào sau những ngày trời gắt nắng. Quá đột ngột trước hung tin, nó chưa rõ vì sao mẹ mình ra đi, chẳng còn thời gian đến bệnh viện hỏi han, đồng nghiệp viếng thăm cũng không ai biết. Tuy nhiên, người bạn thân của mẹ đã cho nó biết, mẹ nó mất vì bị ung thư máu. Hai tuần gần đây, cảm thấy trong người không ổn, bà đến bệnh viện khám, bác sĩ bảo bà phải nằm bệnh viện một thời gian để khám và chữa trị, có thể sẽ vô máu, thay máu. Lúc biết rõ bệnh tình của mình thì nó đã chuyển sang cuối giai đoạn 2 đầu giai đoạn 3 (mãn tính). Những năm trước dù có bệnh bà cũng cho qua, cứ nghĩ không sao, nên cứ lao vào làm việc, để lo cho con gái. Biết bệnh tình của mình vì không muốn nó lo lắng, năm cuối cấp phải thi đại học, bà không muốn nó mất tập trung nên đã âm thầm nhập viện một mình chữa trị, người bạn thân đã bên cạnh bà sau giờ làm việc trong suốt một tuần đó. Khi truyền máu, bà thấy khỏe hơn, nhớ đến con nên vội đứng dậy xin bác sĩ cho về nhà một chút, bà bị sốc, phần vì sức khỏe yếu bà xỉu đi, khó thở rồi… Người bạn thân nghẹn ngào… còn tôi thì cảm thấy có vị rất đắng ở môi, xót xa cho người mẹ quá cố.

Nó té xuống, nước mắt lại trào ra, nó tự tát vào mặt mình, tôi cố ngăn, nhưng không thể. Nó nói với tôi, nó nhớ ra những đêm mẹ than nhức mỏi nhờ nó xoa bóp, những đêm bà ho, bà sốt cao mà nó vô tình nào quan tâm đến. Nó nghĩ chỉ là những cơn sốt, cảm cúm bình thường, nhưng chắc nó không biết, ngày nó còn nhỏ, chỉ cần nó sốt lên một tí thôi là cả đêm bà mất ngủ, chỉ cần nó ho nhẹ một cái thôi là tim bà đã nghẹn lại. Mẹ nó sinh ra nó được 4 tháng thì ba cô bỏ đi, bà chỉ có một mình, lúc nó còn nhỏ, bà đã phải cực gấp đôi, gấp ba so với những bà mẹ khác. Bạn thân của bà kể, lúc đấy bà vay tiền bạn bè, thuê người chăm trẻ, lựa chọn mãi mới cảm thấy yên tâm với người giúp việc, làm ở công ty thật chu toàn nhưng cách vài tiếng lại gọi về nhà hỏi han con trẻ.

Ngày đưa mẹ mình về nơi an nghỉ cuối cùng, nước mắt nó rơi mãi. Suốt một tuần, nó không ăn uống, tự dằn vặt trách móc bản thân. Lúc còn mẹ thì không trân trọng, mất mẹ rồi mới hối tiếc thì có thay đổi được gì không, hay chỉ thêm những cay đắng trong lòng? Nó nghỉ học, chẳng liên lạc với ai trong lớp, ai đến nhà, nó cũng không ra chào đón.

Bẵng đi cũng vài năm, tôi tình cờ gặp lại nó, nó trưởng thành hơn, giỏi giang hơn và cười nhiều hơn trước. Mỉm cười với tôi, nó chia sẻ, nó đã từng dằn vặt bản thân, thậm chí muốn chết đi cho xong, nhưng biết mẹ không muốn nó buồn, nên cố gắng sống tốt, như chuộc lại lỗi lầm ngày trước. Không có mẹ bên cạnh, nó tự học cách chăm sóc bản thân, ít dựa dẫm người thân, một mình bươn chải, vừa làm vừa học. Nó cười suốt buổi trò chuyện, nhưng vẫn đôi mắt ấy, những giọt nước trong veo vẫn cứ rơi không một tiếng nấc.

“Nhiều lúc con đi tìm những thứ xa xôi mà quên mất những điều gần gũi.
Nhiều lúc con đi tìm những thứ xa hoa mà quên mất mẹ đang lầm lũi.
Nhiều lúc con đi tìm những thứ không phải của con mà quên mất rằng thời gian ngắn ngủi.Giờ là lúc con đi tìm lại mình - đứa con bé nhỏ của ngày xưa luôn khiến mẹ vui....” (2)


Câu chuyện đấy đến hôm nay vẫn ám ảnh tôi. Kể từ hôm ấy, tôi làm gì cũng gấp gáp hơn ngày trước. Tôi siêng tập thể dục hơn, ít ăn đồ ngọt, đồ béo, thay nước ngọt bằng nước suối, tôi không muốn sức khỏe tôi xấu đi.  Dù đi đâu cũng vậy, về đến nhà là tôi “điểm danh” từng thành viên trong gia đình ngay. Với tôi thì ngày nào cũng là ngày của Mẹ của Ba của gia đình, tôi không có khái niệm đúng ngày mới trân trọng và tưởng nhớ, tôi muốn tặng gì, cũng sẽ làm ngay. Tôi sợ, sợ một ngày nào đó tôi không thể làm những hành động dễ thương này nữa.  Tôi rất sợ chết, bởi khi tôi chết đi, chắc chắn người thân của tôi sẽ đau lòng, bởi khi tôi chết đi, tôi không thể ôm hôn những thành viên trong gia đình của mình. Dẫu biết nhân gian chỉ là cõi tạm, có đó rồi mất đó ngay thôi, nhưng làm sao tránh khỏi nỗi đau khi phải chia li người mà mình yêu quý.

graves

Câu chuyện tôi kể cho bạn nghe và những gì tôi chia sẻ có thể bạn thấy nó quen thuộc như đã từng gặp ở đâu đó. Có thể bạn thấy nó cũ kĩ nhưng không bao giờ lạc hậu. Như người trong một nhà, quá quen mặt nhau, nhưng chưa bao giờ thấy chán. Có những lúc cãi vã trong  nhà, nhưng đó vẫn rôm rả âm thanh của sự quan tâm, của tình thân. Khi phải lựa chọn giữa tiếng ỏm tỏi cãi nhau với sự im lặng, tẻ nhạt của ngôi nhà thì chắc chắn tôi sẽ chọn tiếng ồn ào, rôm rả, chói tai nhưng đầy tình yêu đó. Nếu như bạn còn có thể yêu thương, xin bạn đừng phí một giây nào ngừng lại, không ai biết ngày mai sẽ ra sao và cũng chẳng ai có hai cuộc đời để sống, để yêu thương thêm lần nữa.

Cho tôi được thay mặt những đứa con nói một lời cảm ơn và tạ lỗi cùng mẹ.


Cảm ơn mẹ đã mãi yêu thương con, cảm ơn mẹ cho con những trận đòn roi để con nên người. Cảm ơn mẹ đã cho con cuộc sống đầy yêu thương. Cảm ơn mẹ đã cho con được làm con của mẹ.

Con xin lỗi mẹ vì đã là một đứa trẻ hư, con xin lỗi mẹ vì đã trốn đi chơi làm mẹ lo lắng, con xin lỗi mẹ vì học hành bê trễ khiến mẹ buồn lo. Con xin lỗi mẹ, vì con đã cãi lời mẹ răn dạy.

Nếu như có kiếp sau, con vẫn muốn, con là đứa con của mẹ, nhưng lần này chiều con ít lại, để cho con chăm sóc mẹ, để cho con bớt hư đi, để nước mắt mẹ vơi đi chỉ một ít.

Nếu bạn còn mẹ, hãy đến ôm mẹ và nói rằng: “Con yêu mẹ rất nhiều!”. Hạnh phúc luôn ở quanh ta, và nhất là khi mỗi ngày trôi qua ta vẫn còn nhìn thấy mẹ.

“Ngôn ngữ trần gian như túi rách
Đựng sao đầy hai tiếng “mẹ yêu”
Với tay con níu thời gian
Thời gian lặng lẽ bay vào hư vô
Một lạy này xin được tạ tội
Ngày xưa con bất hiếu
Đã từng làm mẹ khóc như mưa
Từng làm mẹ khổ ngày xưa
Trăm ngàn lạy cũng chưa vừa ơn mẹ” (3)


  • Bài dự thi của Huỳnh Thị Ngọc Diễm <huynhthingocdiem.92@>
Chú thích những trích dẫn trong bài:

(1)    Thơ Xuân Tâm
(2)    Khuyết danh



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.








Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Giữa bộn bề lo toan của cuộc sống trưởng thành, khi đã nếm trải bao thăng trầm, hỉ nộ ái ố, ta bỗng chạnh lòng nhớ về những tháng ngày thơ ấu hồn nhiên, vô tư bên vòng tay yêu thương của bố mẹ.

Chuyện tình ngày ấy

Chuyện tình ngày ấy

Có nắng trong hồn hoa bướm say Có kẻ trầm tư và bay bổng Có kẻ vô tư và thơ mộng Có kẻ say mê chốn nhân tình

Ngày đông

Ngày đông

“Có phải em không xứng đáng nhận được hạnh phúc không chị? Không xứng đáng được yêu thương, được bảo vệ, em chỉ là một người đi lang bạt ở nhờ nhà người khác. Người thương em nhất đã đi rồi, bây giờ, em không có nhà nữa rồi!”

Chuyến đi đến miền ký ức

Chuyến đi đến miền ký ức

Từng địa điểm, từng nền văn hóa mang đến cho tôi những trải nghiệm độc đáo và bài học quý giá về sự phong phú của thế giới. Tôi học được rằng, sự khác biệt không phải là điều để sợ hãi, mà là điều để đón nhận và tôn trọng.

Đắng cay

Đắng cay

Em biết ngày xuân hoa có bay Nắng đẹp lung linh tình lại say Xuân là ngọn gió mang hơi ấm Ghét ngọt ngào anh uống đời vui

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Việc bạn hiểu rõ chính mình, có thú vui, có sở thích sẽ giúp bạn trở nên quyến rũ, thú vị hơn!

"Em không thích môn Văn"

Một số bạn trong lớp trố mắt nhìn tôi đây bất ngờ, số khác thì không nhịn được kẽ cười. Cô cũng có chút bất ngờ. Tôi nhận thấy rằng: “Đời mình toi rồi”. Ai lại đi nói ghét môn văn ngay trước mặt giáo viên dạy văn cơ chứ.

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình không phải là một điểm đến, mà là một hành trình dài và ý nghĩa. Khi ta chấp nhận và yêu thương bản thân, ta tìm thấy một nguồn hạnh phúc chân thật, lấp lánh như ánh nắng sớm mai soi sáng tâm hồn.

Ánh Trăng

Ánh Trăng

Trăng nghiêng, trăng ngả, bóng trăng dài Hỡi người, đang ngồi đó đợi chờ ai Nhìn thấy người, ngồi sầu rưng mắt lệ Bóng hình người, đã mờ dần nhạt phai

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Không ai có thể quay về quá khứ để bắt đầu lại, nhưng mọi người đều có thể làm lại từ đầu ngay bây giờ và tạo dựng tương lai mới. Nhưng trước khi có thể thực hiện sự thay đổi này trong cuộc sống của mình, bạn phải buông bỏ những thứ đang cản trở và vô nghĩa.

back to top