Giá mà mình được thôi không lớn nữa, quay về làm trẻ con
2022-05-09 01:15
Tác giả:
Nhân Ca
(Gửi những người đã cho mình những bài học lớn)
Thế hệ mà mình đang sống
Được kì vọng và tin tưởng vào cách làm chủ tương lai
Đâu đó sau những ngày rộng tháng dài
Thật lòng muốn trút hết những mệt nhoài và viết đôi ba dòng tâm sự
Ngây ngô với những câu hỏi vô tư
“Hay là mình thôi không lớn nữa được không?”.
Mình đã thôi không còn khát khao trở thành siêu anh hùng
Ngày lại ngày giải cứu thế giới khỏi bất công
Bận rộn, vội vàng và chẳng còn dám nghĩ về những điều viển vông
Những mơ mộng màu hồng mà trước khi lớn ai cũng đều có
Phũ phàng đến thế là cùng.
Chỉ biết nghĩ đơn giản là chính mình mai nay
Dành nhiều thời gian của một ngày
Sáng đi làm, tối tan ca rồi lại loay hoay nghĩ về nghề và nghiệp
Sẽ mất đi hồn nhiên,
Sẽ thêm nhiều ưu phiền
Bởi thế, mình phải tự lăn lộn giữa cuộc đời để học cách trưởng thành hơn
Hay là mình thôi không lớn nữa để bớt cô đơn.
Khi mình lớn, mình biết rung động chuyện tình yêu
Thật vui khi bên cạnh luôn có một người khiến mình nói được nhiều
Tựa ngọt ngào như bao buổi chiều
Nắng thôi tắt, mây thôi bay, mình cầm tay và muốn kể hết
Ai bảo trong tình yêu lắm kẻ cũng mê mệt
Nhưng là những điểm giao kì diệu khó quên
Thế mới thấy, khi lớn lên
Ai cũng muốn yêu và được yêu thật nhiều.
Bình lặng một chút thôi trước những thay đổi
Đã qua mất rồi
Thời nhắc đến tình cảm mới chớm còn học cách trao gửi yêu thương
Thế mà giờ đây, người với người học cách tính toán đủ đường
Hay là mình thôi không lớn nữa để bớt những đau thương.
Trên đường lớn khôn chúng mình có lúc vô tình mà quên mất
Những lời cảm ơn và cả lời xin lỗi chân thật
Từ tận đáy lòng quá khó để sẵn sàng trao gửi tới ai
Những người đã bên mình cùng nếm qua gian nan bám đầy những cung đường vốn đã chông gai
Ai làm ai đau, ai biết rồi lặng im nhấm nháp nỗi buồn tủi
Hệt như thanh củi chẳng còn sức bùng lên khi lửa đã tắt ngầm sau vết dầu loang
Khó khăn âm thầm rồi cũng tan
Nhường lại cho một ngày nắng đẹp
Để lại mình là phiên bản sau ngàn lần tranh đấu và khôn lớn hơn
Như thân mầm cứ thế mà vun vút vươn cao
Để lại mình sau những trận cuồng xoáy gió bão
Người kề vai, chìa tay bảo mình không được gục khóc
Chỉ tiếc chưa kịp cảm nhận hơi ấm tỏa quàng qua những vòng tay lạ
Hay là mình thôi không lớn nữa để khỏi phải đau lòng nói lời rời xa.
Những lúc lang thang theo dấu chân trên cát nhìn ngắm biển cả
Rồi sẽ chẳng còn ai khi phải tự đối mặt nỗi sợ chông chênh
Chân vẫn cứ bước và môi vẫn cười trên sỏi đá gập ghềnh
Dù nhỏ nhoi nhưng cũng đều đáng trân quý
Có ngã khụy cũng phải vững lòng
Mình có lạc giữa vòng bão giông,
Cứ kiên định nhắm mắt, thở nhẹ là xong
Là sẽ vượt qua nhưng khó lắm vô cùng
Dẫu cho ai nhìn ai rồi xem nhau như lạ lùng
Đi hết một chặng đường, người với người giờ lại hóa chẳng quen
Đành vậy
Hay là mình thôi không lớn nữa để bỏ hết những bon chen.
Giá mà mình được thôi không lớn nữa, quay về làm trẻ con
Sẽ tuyệt biết bao khi sáng thức dậy chẳng còn những cảm xúc héo mòn,
Mình hứa với mình là sẽ ngủ thật ngoan, co tròn và hạnh phúc
Nhưng sau cùng đối diện sự thật
Cuộc đời mỗi người đâu có vận hành theo cách nửa vời như vậy đâu!
Dẫu biết là ước muốn thể hiện khát khao thẳm sâu
Nhưng cứ mãi bé mà chẳng chịu lớn
Cứ mãi bé để trốn tránh đối diện với thiệt hơn
Phải trái đúng sai và đôi khi là đi tìm hạnh phúc sau những bi thương
Thì làm sao viết được những khúc nhạc đẹp thấm hương dành tặng cuộc đời
Mình không biết được trước những điệp khúc chơi vơi
Sẽ có lại những phút giờ bình yên như đã từng ở một nơi xa lạ.
Mình nói thế nhưng vẫn phải lớn, để thôi vương muộn phiền
Những người mình thương và cũng thương mình nhiều chút.
© Nhân Ca - blogradio.vn
Xem thêm: Em có đang hạnh phúc không?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đất mẹ Cẩm Khê
Con trở về thăm đất mẹ Cẩm Khê Một miền quê êm đềm như cổ tích Nghe ai hát những lời ru tha thiết Như thuở nào mẹ ru giữa chiều quê

Đêm lặng của những linh hồn thức
Không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn kiểu phim ảnh, mà là sự chấp nhận trọn vẹn con người thật của nhau, cả những góc tối, những mệt mỏi, những vết sẹo tâm hồn. Đêm đó, không có phép màu nào xảy ra, nhưng có một sợi dây đồng cảm vô hình đã được thắt chặt, bền bỉ và sâu sắc.

Quên đi tình đầu
Bao nhiêu cố gắng, sự mệt mỏi và nỗi cô đơn của em nơi xứ người chẳng là gì với anh cả. Nhiều người vẫn bảo em thật khờ dại khi làm tất cả và hi sinh cho anh quá nhiều.

Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi
Em bảo rằng em nghèo lắm đó nghe Nghèo cả một đời chẳng có gì để lại Chỉ có chút tình còn vương mang ở lại Tặng lại cho người làm quà cưới ngày mai

9 thói quen nhỏ làm nên người hạnh phúc, thành công
Sự kết hợp giữa hạnh phúc và thành công không đến một cách tình cờ mà được xây dựng từ những thói quen hàng ngày có chủ ý.

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa
Mùa hạ của nhiều năm sau, phượng vẫn nở hoa, ve sầu cũng đến. Nhưng dưới bóng cây năm đó chẳng còn bóng dáng của hai cô, cậu học trò và những rung động thanh thuần của tuổi mới lớn, chưa kịp nở hoa đã vội chia xa.

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?
Dù tôi không phản đối việc người trẻ hiện nay phải sống vội để bắt kịp thời đại, nhưng theo tôi, chính việc sống chậm lại sẽ cho ta không gian để lắng nghe bản thân, thấu hiểu chính mình.

Tình yêu người lính
Bởi tình yêu nước đã thấm vào da thịt của bà từ lâu rồi. Bà muốn cống hiến cho quê hương này dù là công sức nhỏ bé của bà.

Duyên trần em bỏ lại
Duyên trần em bỏ lại Sống một đời bình yên Đi qua vùng cỏ dại Ngắt một đoá hoa hiền

Lạc mất nhau rồi
Em nào có lỗi gì mà anh lại làm như thế. Thà rằng anh nói anh muốn kết thúc tình yêu này thì có lẽ em sẽ đỡ tổn thương hơn. Cái cách anh làm càng khiến em đau lòng hơn.