Giá mà mình được thôi không lớn nữa, quay về làm trẻ con
2022-05-09 01:15
Tác giả:
Nhân Ca
(Gửi những người đã cho mình những bài học lớn)
Thế hệ mà mình đang sống
Được kì vọng và tin tưởng vào cách làm chủ tương lai
Đâu đó sau những ngày rộng tháng dài
Thật lòng muốn trút hết những mệt nhoài và viết đôi ba dòng tâm sự
Ngây ngô với những câu hỏi vô tư
“Hay là mình thôi không lớn nữa được không?”.
Mình đã thôi không còn khát khao trở thành siêu anh hùng
Ngày lại ngày giải cứu thế giới khỏi bất công
Bận rộn, vội vàng và chẳng còn dám nghĩ về những điều viển vông
Những mơ mộng màu hồng mà trước khi lớn ai cũng đều có
Phũ phàng đến thế là cùng.
Chỉ biết nghĩ đơn giản là chính mình mai nay
Dành nhiều thời gian của một ngày
Sáng đi làm, tối tan ca rồi lại loay hoay nghĩ về nghề và nghiệp
Sẽ mất đi hồn nhiên,
Sẽ thêm nhiều ưu phiền
Bởi thế, mình phải tự lăn lộn giữa cuộc đời để học cách trưởng thành hơn
Hay là mình thôi không lớn nữa để bớt cô đơn.
Khi mình lớn, mình biết rung động chuyện tình yêu
Thật vui khi bên cạnh luôn có một người khiến mình nói được nhiều
Tựa ngọt ngào như bao buổi chiều
Nắng thôi tắt, mây thôi bay, mình cầm tay và muốn kể hết
Ai bảo trong tình yêu lắm kẻ cũng mê mệt
Nhưng là những điểm giao kì diệu khó quên
Thế mới thấy, khi lớn lên
Ai cũng muốn yêu và được yêu thật nhiều.
Bình lặng một chút thôi trước những thay đổi
Đã qua mất rồi
Thời nhắc đến tình cảm mới chớm còn học cách trao gửi yêu thương
Thế mà giờ đây, người với người học cách tính toán đủ đường
Hay là mình thôi không lớn nữa để bớt những đau thương.
Trên đường lớn khôn chúng mình có lúc vô tình mà quên mất
Những lời cảm ơn và cả lời xin lỗi chân thật
Từ tận đáy lòng quá khó để sẵn sàng trao gửi tới ai
Những người đã bên mình cùng nếm qua gian nan bám đầy những cung đường vốn đã chông gai
Ai làm ai đau, ai biết rồi lặng im nhấm nháp nỗi buồn tủi
Hệt như thanh củi chẳng còn sức bùng lên khi lửa đã tắt ngầm sau vết dầu loang
Khó khăn âm thầm rồi cũng tan
Nhường lại cho một ngày nắng đẹp
Để lại mình là phiên bản sau ngàn lần tranh đấu và khôn lớn hơn
Như thân mầm cứ thế mà vun vút vươn cao
Để lại mình sau những trận cuồng xoáy gió bão
Người kề vai, chìa tay bảo mình không được gục khóc
Chỉ tiếc chưa kịp cảm nhận hơi ấm tỏa quàng qua những vòng tay lạ
Hay là mình thôi không lớn nữa để khỏi phải đau lòng nói lời rời xa.
Những lúc lang thang theo dấu chân trên cát nhìn ngắm biển cả
Rồi sẽ chẳng còn ai khi phải tự đối mặt nỗi sợ chông chênh
Chân vẫn cứ bước và môi vẫn cười trên sỏi đá gập ghềnh
Dù nhỏ nhoi nhưng cũng đều đáng trân quý
Có ngã khụy cũng phải vững lòng
Mình có lạc giữa vòng bão giông,
Cứ kiên định nhắm mắt, thở nhẹ là xong
Là sẽ vượt qua nhưng khó lắm vô cùng
Dẫu cho ai nhìn ai rồi xem nhau như lạ lùng
Đi hết một chặng đường, người với người giờ lại hóa chẳng quen
Đành vậy
Hay là mình thôi không lớn nữa để bỏ hết những bon chen.
Giá mà mình được thôi không lớn nữa, quay về làm trẻ con
Sẽ tuyệt biết bao khi sáng thức dậy chẳng còn những cảm xúc héo mòn,
Mình hứa với mình là sẽ ngủ thật ngoan, co tròn và hạnh phúc
Nhưng sau cùng đối diện sự thật
Cuộc đời mỗi người đâu có vận hành theo cách nửa vời như vậy đâu!
Dẫu biết là ước muốn thể hiện khát khao thẳm sâu
Nhưng cứ mãi bé mà chẳng chịu lớn
Cứ mãi bé để trốn tránh đối diện với thiệt hơn
Phải trái đúng sai và đôi khi là đi tìm hạnh phúc sau những bi thương
Thì làm sao viết được những khúc nhạc đẹp thấm hương dành tặng cuộc đời
Mình không biết được trước những điệp khúc chơi vơi
Sẽ có lại những phút giờ bình yên như đã từng ở một nơi xa lạ.
Mình nói thế nhưng vẫn phải lớn, để thôi vương muộn phiền
Những người mình thương và cũng thương mình nhiều chút.
© Nhân Ca - blogradio.vn
Xem thêm: Em có đang hạnh phúc không?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười
Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi
Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên
Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...