Gia đình sinh tồn (2016) – 'Nhà' trong mỗi chúng ta
2022-09-16 01:20
Tác giả: Sang Trương
blogradio.vn - Chi tiết châm biếm nhất trong bộ phim có lẽ là hành trình về quê mất hơn 100 ngày của gia đình nhân vật chính do đi lạc đường vì tin vào 1 tờ bản đồ chưa được cập nhật, nhưng qua đó cũng giúp chúng ta phần nào thêm quý trọng những chuyến xe về nhà mất chưa đầy 1 ngày nhưng bản thân vẫn luôn than vãn vì phải đợi chờ.
***
Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, chúng ta luôn bảo nhau về hai chữ quê nhà, bởi lẽ ngoài nhà, ngoài gia đình nhỏ của chúng ta, vẫn luôn có một nơi khác, một gia đình lớn, nó rộng lớn, bình dị và gần gũi hơn luôn chào đón chúng ta trở về, đó là quê hương. Quê hương vẫn luôn luôn ở đó, tồn tại trong trái tim mỗi con người chúng ta, vẫn luôn màu mỡ, tươi tốt, mộc mạc, giản dị, vẫn luôn là chỗ để chúng ta quay về sau những vất vả, lo toan nơi phố thị phồn hoa.
“Gia đình sinh tồn” là một bộ phim giả tưởng, phiêu lưu được sản xuất và công chiếu vào năm 2016, lấy bối tại thành phố Tokyo, Nhật Bản. Thuộc thể loại phim giả tưởng nhưng bộ phim này còn chứa đựng và gửi gắm đến khán giả những bài học ý nghĩa về hạnh phúc gia đình, về cái tình quê hương đất nước qua cuộc phiêu lưu đầy thú vị, đan xen giữa những cảm xúc sâu lắng và hài hước của các nhân vật chính trong 99 phút của bộ phim.
Bộ phim kể về hành trình sinh tồn của gia đình Suzuki, một gia đình kiểu mẫu trong xã hội hiện đại Nhật Bản, bố là nhân viên văn phòng, mẹ là nội trợ, cậu con trai lớn và cô em gái đều là những sinh viên Đại học. Họ chính là hiện thân cho những con người thành phố chính hiệu, yêu thích cuộc sống hiện đại, với đầy đủ các phương tiện giải trí như tivi, điện thoại, máy tính, thưởng thức các món ăn vặt thay cho bữa cơm gia đình, và mỗi người đều có những bận tâm riêng trong cuộc sống cá nhân và ít quan tâm đến cảm xúc của các thành viên còn lại trong gia đình. Câu chuyện bắt đầu xảy ra khi toàn nước Nhật bị mất điện hoàn toàn, các thiết bị điện tử dùng pin khác như đèn pin và đồng hồ báo thức cũng không hoạt động được, khiến cho cuộc sống của con người bị đảo lộn và trở nên oái oăm trước cảnh tượng không có nước sạch để sinh hoạt và ăn uống, các phương tiện di chuyển như xe điện, máy bay không thể sử dụng được và hoàn toàn mù tịt thông tin về cuộc sống bên ngoài thị trấn nơi mình đang sinh sống.
Sự việc kéo dài nhiều ngày khiến gia đình nhân vật chính phải khăn gói đi tìm một miền đất hứa khác để sinh tồn, nhưng lúc này họ vẫn chưa thể nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc và vẫn tin rằng có một nơi nào đó ở nước Nhật vẫn có điện và cuộc sống tiện nghi vốn có vẫn được duy trì, chỉ cần có tiền là sẽ giải quyết được khốn cảnh này. Trên hành trình viễn vọng đó, vô số sự việc oái oăm khác liên tiếp xảy ra khiến cho ý nghĩ về cuộc sống tiện nghi trong họ đã dần mất đi, suy nghĩ và tính cách của các nhân vật cũng dần thay đổi theo hướng tích cực hơn, không còn đam mê, sĩ diện hay nhút nhát. Họ đã dám bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân, biết đấu tranh cho cái đúng, biết thừa nhận sai lầm, tích cực học hỏi và dám làm việc trước đây mình chưa từng nghĩ tới. Cuối cùng, sau một hành trình gian nan dài 108 ngày với nhiều nước mắt, nụ cười, từ sự háo hức cho đến tuyệt vọng, cả gia đình nhân vật chính đã đoàn tụ với ông ngoại tại một làng chài đầy nắng, gió mà họ vốn không thích đến nhưng bỗng chốc đã cưu mang họ trong những tháng ngày gian truân nhất.
Không chỉ có tình cảm gia đình, mà còn có tình người, tình quê hương đất nước
Có lẽ giá trị sâu sắc nhất bộ phim mang lại cho chúng ta chính là sự trân quý hạnh phúc gia đình từ những điều bình dị nhất. Trải qua nhiều gian nan, các thành viên trong gia đình nhân vật chính đã có thể thấu hiểu nhau nhiều hơn, biết quan tâm, san sẻ, giúp đỡ nhau, ông bố thường ngày độc đoán, gia trưởng đã biết quan tâm nhiều hơn đến tâm tư, nỗi nhớ nhung quê nhà của vợ mình, biết lắng nghe và tôn trọng ý kiến của các thành viên trong gia đình. Hai người con suốt ngày chỉ biết theo đuổi đam mê riêng của bản thân cũng trở nên thấu hiểu và yêu thương gia đình hơn, trở nên có trách nhiệm hơn.
Sự trân trọng của tôi dành cho tình cảm gia đình trong bộ phim còn đến từ sự bao dung và ân cần của người ông đối với gia đình nhân vật chính, và lớn hơn nữa là sự đùm bọc, cưu mang của xóm làng và cả những con người chưa từng quen biết đối với những người đang gặp hoạn nạn và sau cùng còn là sự đón nhận, chở che của quê hương đối với những người con xa xứ đang lạc bước gữa đường đời. Mỗi một thử thách trong cuộc sống luôn là một bài học quý giá giúp chúng ta trưởng thành hơn trong tính cách và suy nghĩ, dù có chông gai đến đâu thì chúng cũng không thể nào đánh bại được tình thân, lòng nhân ái và nghĩa tình của con người với nhau.
Phản ánh chân thật những bài học cuộc đời
Không chỉ dừng lại ở việc ngợi ca những giá trị tốt đẹp, vô giá trong hạnh phúc gia đình, bộ phim còn truyền tải những bài học ý nghĩa về cuộc sống một cách nhẹ nhàng và cảm xúc, ắt hẳn sẽ giúp một bộ phận lớn người xem nhìn thấy bản thân mình trong đó và ngẫm nghĩ lại về chính mình. Có lẽ chi tiết sâu lắng nhất và cũng là nốt trầm duy nhất của bộ phim chính là khoảnh khắc người con trai hội ngộ cùng Mẹ và em gái trên chuyến tàu sinh tồn và cầm trên tay mái tóc giả của người Cha. Đó chính là hiện thân cho cái sĩ diện của người cha, ông luôn muốn che giấu sự khiếm khuyết của bản thân mình trước mắt người khác và xem mái tóc giả đó chính là vật bất ly thân trong suốt hành trình sinh tồn của mình, luôn chăm chút và bảo quản nó thật cẩn thận ngay cả trong những lúc vật vã nhất. Có lẽ ông cũng không thể ngờ rằng cái sĩ diện mình luôn mang theo lại chính là cái suýt đã đẩy mình vào khốn nguy, tất cả sự cố gắng cậu con trai cũng chỉ có thể cứu lấy cái sĩ diện của ông trước dòng nước đang chảy xiết kia.
Đây quả thật là một tình tiết đáng suy ngẫm, vật chất bên ngoài có thể làm chúng ta trở nên tự tin hơn, hãnh diện hơn trước mắt người khác nhưng trong những lúc khó khăn, nguy hiểm, chỉ có sức mạnh nội tại được tôi rèn từ những chông gai, nghị lực sống ẩn mình trong một nhân cách đẹp mới có thể cứu lấy chúng ta trước tự nhiên. Chỉ có gia đình mới có thể mang đến cho ta cảm giác an toàn, cho ta thêm sức mạnh để vượt qua nhiều bão dông của cuộc đời, cớ sao ta cứ mãi đi tìm sự bình tâm từ những điều phù phiếm, giả tạo mà lãng quên đi trách nhiệm vun đắp hạnh phúc gia đình từ những điều bình dị nhất.
Trắc ẩn về “nhà”
Chuyến phiêu lưu của gia đình nhân vật chính khép lại với tiếng reo của chiếc đồng hồ báo thức và tiếng loa phường sau 2 năm và 126 ngày mất điện, chi tiết những ánh mắt xa xăm, đầy tâm trạng của từng nhân vật trong khoảnh khắc đèn điện được thắp sáng gần cuối phim cũng để lại cho tôi nhiều suy nghĩ. Từ trên gương mặt của những con người thành phố chính hiệu đang quen dần với cuộc sống thôn quê ở một làng chài xa xôi đầy nắng và gió, bỗng rộn lên niềm cảm xúc vui buồn đan xen khó tả. Họ vui vì đã có thể quay trở lại với cuộc sống bình thường, được đến văn phòng và được đi học, nhưng có lẽ trong họ cũng hối tiếc vì lại phải tạm rời xa cuộc sống thôn quê bình yên này. Cuộc đời phía trước của họ sẽ lại phải tất bật với cơm áo gạo tiền, công việc, nội trợ, giảng đường, với siêu thị, công viên, toà cao ốc chọc trời và 1 cuộc sống đầy đủ tiện nghi hơn nhưng cũng sẽ có nhiều thách thức hơn trong việc gìn giữ cuộc sống gia đình.
Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, chúng ta luôn bảo nhau về hai chữ quê nhà, bởi lẽ ngoài nhà, ngoài cái gia đình nhỏ của chúng ta, vẫn luôn có một nơi khác, một gia đình lớn, nó rộng lớn, bình dị và gần gũi hơn luôn chào đón chúng ta trở về, đó là quê hương. Quê hương vẫn luôn luôn ở đó, tồn tại trong trái tim mỗi con người chúng ta, vẫn luôn màu mỡ, tươi tốt, mộc mạc, giản dị, vẫn luôn là chỗ để chúng ta quay về sau những vất vả, lo toan nơi phố thị phồn hoa. Dẫu cho những thước phim yên bình về cuộc sống giản đơn nơi làng chài đã khép lại, nhưng ngoài kia, những thước phim tươi đẹp của cuộc sống sẽ không bao giờ khép lại, luôn luôn hiện hữu và ta chính là diễn viên trong cuộc đời của chính mình.
Chi tiết châm biếm nhất trong bộ phim có lẽ là hành trình về quê mất hơn 100 ngày của gia đình nhân vật chính do đi lạc đường vì tin vào 1 tờ bản đồ chưa được cập nhật, nhưng qua đó cũng giúp chúng ta phần nào thêm quý trọng những chuyến xe về nhà mất chưa đầy 1 ngày nhưng bản thân vẫn luôn than vãn vì phải đợi chờ. Hành trình về nhà của các nhân vật chính trong phim cũng gợi lên trong tôi sự cảm thương đối với những chặng đường về nhà đầy chông gai của đồng bào mình trong giai đoạn khó khăn của đại dịch Covid-19 khoảng 1 năm về trước. Là một người con xa xứ, tôi có thể cảm nhận được những trăn trở, mong mỏi, sự nhớ thương của họ đối với quê nhà khi ấy, là ước muốn được trở về nơi chôn nhau cắt rốn sau một thời gian tha hương nơi đất khách, khi cảm thấy đơn độc ở chính nơi mình từng gọi là vùng đất hứa.
Đại dịch Covid-19 bùng phát từ đầu năm 2020 và kéo dài cho đến nay đã gây ra rất nhiều thiệt hại và để lại nỗi đau mất mát cho toàn nhân loại. Thế nhưng trong hơn 2 năm đầy đau thương vừa qua, chúng ta đã cùng nhau vượt qua thách thức, nhiều lần đẩy lùi các làn sóng liên tiếp của đại dịch bằng ý chí kiên cường, sự nỗ lực không ngừng nghỉ, việc lan tỏa yêu thương và tinh thần tương thân tương ái cùng những hy sinh thầm lặng. Đó được xem như nguồn sức mạnh đã giúp chúng ta vượt qua nhiều đại dịch và thảm hoạ khác. Trong đó, tình yêu gia đình và lớn hơn đó là tình yêu đất nước đã giúp cho những Y, Bác sĩ, Bộ đội biên phòng và những thanh niên tình nguyện, đồng thời cũng là những người Cha, người Mẹ, người Con có thêm nhiều sức mạnh để bám trụ nơi tiền tuyến nguy hiểm, mạnh mẽ chiến đấu đến ngày dịch bệnh được đẩy lùi. Mang theo món quà ý nghĩa đó, chắc hẳn hành trình về nhà của những con người tuyệt vời ấy trong dịp Trung thu năm nay sẽ trở nên rất đặc biệt và đáng tự hào.
© Sang Trương - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cuộc sống này thực ra rất công bằng hơn bạn nghĩ | Góc Suy Ngẫm
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu