Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em đi tìm cơn mưa

2013-09-06 09:08

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Gió cứ thổi, em cứ đi, đi hết con đường này sang con đường khác, một hay hai vòng thành phố rồi em cũng chẳng còn rõ nữa. Em cứ đi, em cứ hát, em cứ mải miết theo những cơn gió.

Giây phút ấy, khi bất chợt ngước lên nhìn ánh đèn đường, những giọt mưa từ đâu vút xuống, như chút thẳng sự giận dữ lên đôi mắt thách thức của em. Bộp…rát…em nhắm mắt lại cho cơn đau thấm dần từ khóe mắt đến con ngươi. Nhưng em vẫn đi, vì em biết rằng, ở nơi kia, có người vẫn cần em, em không thể nhắm mắt.

Mưa, người vội vàng phóng xe thật nhanh, người tìm chỗ trú tránh những giọt nước đáng ghét, còn mình con bé là em, vẫn ương bướng đạp xe thật chậm trên con đường ấy. Đâu phải không biết mưa, đâu phải không biết lạnh, đâu phải không biết đôi mắt đang nhòa đi dưới mưa. Lí trí biết hết đấy chứ, nhưng chỉ tại con tim quá đau nên không chịu phản ứng gì thôi.

Người ta nói,người thứ ba bao giờ cũng đáng thương. Ấy thế mà em phủ nhận điều ấy, em là người thứ ba, nhưng em biết mình còn hạnh phúc hơn bất kì người con gái nào đã từng là người yêu anh. Khi em ốm, anh đến tận nơi nấu cháu em ăn, mua thuốc em uống, chờ đến khi em ngủ thật ngoan mới quay bước về nhà. Em thi cuối kì, anh kéo em đi siêu thị, mua một đống đồ ăn tích trữ, sợ em ôn thi lười nấu ăn. Em đi làm, anh đến tận nơi đưa đồ ăn sáng rồi tối tối lại đón em về. Em đi cộng tác, anh đòi đưa em đi, không thì chạy dọc theo xe em đi, anh sợ em đi xa mệt, xuống nơi không an toàn. Rồi mỗi lần đi xa về, anh lại ghé phòng em, nói muốn ăn đồ ăn em nấu, muốn ngả lưng nơi chiếc ghế bé nhỏ nhưng mền mại em tự chế. Đêm đêm, anh thì thầm vào tai em những lời ngọt ngào, những nỗi nhớ nhung da diết.

mua

Nhưng đó chỉ là tình yêu san sẻ của anh dành cho em. Anh nói anh yêu em, nhưng anh không thể bỏ được người yêu hiện tại của anh, nên chúng ta cứ như thế này thôi. Nó là mối tình vụng trộm, nhưng anh bảo đó là tình yêu bí mật. Anh yêu em và em cũng yêu anh. Người ta không bao giờ đổ lỗi cho tình yêu.


Thế nhưng ngày anh đi, người ta lại trách em, người ta nói em là nguyên nhân cho tất cả mọi điều không tốt đến với gia đình anh mặc dù chính họ đã yêu cầu em làm vậy. Mẹ anh vốn là người đàn bà của công việc, bà thông minh và toan tính, biết đứa con trai mình không muốn nối nghiệp mẹ mà muốn bon chen ngoài cuộc sống để “cảm nhận những điều tuyệt vời” như anh vẫn từng nói. Bà đã lên kế hoạch với chị gái anh, gài em vào làm gián điệp công ty của anh, làm mọi cách để công ty anh phá sản, để anh quay về với bà. Ích kỷ thật, nhưng vì món lời lớn, lại chả mất nhiều công sức, em nhận lời không suy nghĩ như nhận chiếc kẹo của người hàng xóm ngỡ đã quen thuộc lại hóa kẻ bắt cóc tống tiền.

Ngày lại ngày trôi đi, hình bóng anh có lẽ nhạt dần trong trái tim mọi người vì đâu chỉ anh hiểu rõ. Còn đối với em, hình bóng anh gắn liền như những viên thuốc, để rồi một ngày em quên uống thuốc, bố mắng “Thằng Khánh mấy năm nay sao con không quên lại quên uống thuốc vậy, nhỡ con có làm sao, bố biết sống thế nào?”. Lặng thing nghe những lời lo lắng từ tận sâu tim bố, em hiểu mình được yêu thương nhiều đến ngần nào, là sự yêu thương thực sự, không giả dối, không che đậy, không mưu đồ toan tính. Và cũng biết tại sao, từ hai khóe mắt đuôi chim bố vẫn luôn tự hào, những giọt nước mắt cứ thế ứa tuôn. Em khóc vì thương bố, thương sự vất vả một mình nuôi đứa con gái khôn lớn, em khóc vì nhớ anh, người con trai tên Nguyên Khánh.



Anh thích đi dưới mưa, tận hưởng cái lạnh thấu xương bởi những cơn mưa và nhấm nháp nỗi đơn côi mà chỉ mưa mới xoa dịu. Đôi lần, em bảo anh cho đi cùng mỗi khi cơn mưa tới, nhưng anh lắc đầu bảo rằng: “Nếu em đi cùng thì đâu còn là đơn côi nữa, cảm giác này, anh thực sự không muốn chia sẻ với ai. Có lẽ anh vẫn yêu mưa hơn nắng nên anh cần người yêu nắng hơn mưa như em để cân bằng thời tiết trong anh”. Và nụ cười anh bừng nắng trong cơn mưa cuối hạ, cũng chính nụ cười ấy đã hong khô những giọt nước mắt của em khi cơn mưa tới.


Hôm nay, em đã tự mình thử cảm giác “đơn côi trong mưa” như anh vẫn hằng nhắc đến. Có phải, tình yêu với mưa trong em không đủ lớn nên cảm xúc trong em giờ là khô cạn dù mưa ngập phố. Hay do tình yêu của anh với em là chốc lát nên anh chấp nhận buông tay dù có hứa hẹn bao điều.

Em không cố gắng hiểu cảm giác của anh dưới mưa, em chỉ đơn giản muốn yêu mưa nhiều hơn, muốn mưa vỗ về nhiều hơn nữa để vết thương trong em chóng lành. Thế nhưng, chẳng có cơn mưa nào là mãi mãi, dẫu có yêu mưa đến nhường nào thì cơn mưa cũng sẽ bị thay thế bởi những tia nắng ấm áp. Và anh cũng chọn cho mình một lối đi riêng vắng bóng những cơn mưa.


•    Bài dự thi của Từ Thảo <thaonhohluk37@>


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top