Đừng quên trở về nhà
2022-06-12 01:20
Tác giả: Triệu Triệu
blogradio.vn - Suy cho cùng có đứa trẻ nào mà mãi không chịu lớn, chỉ là chúng lớn theo cách nào mà thôi. Những ai còn bên cạnh gia đình hãy cố gắng trân trọng từng giây phút một, còn những ai đã xa nhà hãy cố gắng vì bản thân, vì mục tiêu của mình và đừng quên trở về nhà vào thời điểm nào đó để vun vén lại những đoạn tình cảm đã mất dần theo thời gian.
***
Đi xa là loại cảm giác gì? Hạnh phúc, vui vẻ hay một nỗi nhớ nhà, một bất lực đến cực hạn.
Sẽ có rất nhiều người không còn được sống cùng với ba mẹ vì phải đi xa để học tập, để làm việc hay để theo đuổi, xây dựng riêng cho mình một mái ấm gia đình. Dù là gì đi chăng nữa, chúng ta đều sẽ trải qua một cảm xúc đó là cảm giác nhớ nhà, nhớ những món mẹ làm, nhớ về ba hay chỉ đơn giản là nhớ cảm giác gần gũi thân thuộc mà mái ấm gia đình đem lại.
Trước đây khi tôi lên Sài Gòn để học Đại học, có khoảng thời gian tôi dường như bất lực với cuộc sống, không đêm nào mà tôi ngủ được ngon giấc, những giọt nước mắt cứ thay nhau lăn dài ướt cả gối. Tất cả vì tôi nhớ nhà, đi xa là loại cảm giác gì? Cảm giác nhớ nhung, cảm giác mất mát, cảm giác bất an và cảm giác mệt mỏi khi không còn đủ sức lực chống chọi với những xô bồ cám dỗ ngoài kia.
Có những ngày quanh quẩn với các môn học trên lớp, chiều về lại bận rộn đi làm thêm với mong muốn đỡ đần được phần nào số tiền mà ba mẹ gửi lên cho học hành. Đến tối muộn, khi cơ thể đã mỏi mệt sau một ngày dài, bụng cũng đã đói meo, con đường về phòng trọ cũng trở nên xa vời. Khi ấy tôi ngồi trên xe chỉ mong về phòng thật nhanh để được nghỉ ngơi, lúc ấy tôi lại bất chợt nhớ về nhà của mình.
Một cảm giác tủi thân len lỏi vào trong tâm trí tôi, về đến phòng trọ lại chợt nhớ tới một điều rất đỗi bình thường nhưng ngay thời khắc ấy tôi cũng chỉ có thể buông ra những tiếng thở dài bất lực. Cơm chưa nấu, trong tủ lạnh nhỏ cũng chỉ còn lại bó rau nhỏ mà hôm qua mua ở chợ nhóm ven đường. Vậy là phải bỏ thêm chút thời gian để nấu cơm, luộc số rau đó. Căn trọ nhỏ về khuya khá im lặng, trong đầu tôi chỉ quanh quẩn những tiếng thân thuộc, tiếng mẹ nhắc nhở tôi luộc rau không được đậy vung hay tiếng ba thúc giục cơm tối từ hai mẹ con.
Tôi chợt bật cười khi nghĩ về những lúc vui vẻ bên gia đình, ngồi nhìn bàn cơm chỉ đơn giản là món rau luộc chấm với nước tương, trong lòng không khỏi nhớ tới bữa cơm đầy ắp đồ ăn mà mẹ nấu cho. Ngồi lủi thủi trong phòng trọ ăn cơm mà nước mắt chực chờ rơi xuống hai gò má, một tiếng chuông điện thoại dài vang lên trong căn phòng.
Tôi nhìn vào dòng chữ quen thuộc mà cố gắng gằn giọng rồi bắt máy, bên loa là tiếng nói thân thuộc của mẹ tôi, chỉ với vài lời ngắn ngủi "Khỏe không con?", "Ăn uống có đều độ không đó?", "Có thiếu tiền hay thiếu gì không để mẹ bảo ba mày gửi lên cho?"
Chỉ những câu hỏi bình thường nhưng lại làm tôi cắn răng ngăn tiếng khóc nức nở của chính mình. Tôi thật sự rất nhớ nhà, rất nhớ ba mẹ vào thời điểm ấy, chẳng ai lại muốn xa nhà cả, chẳng ai muốn rời mái ấm gia đình, chẳng ai muốn rời khỏi sự yên bình mà mái ấm gia đình mang lại nhưng cũng vì hoàn cảnh đưa đẩy chúng ta trưởng thành, học từ trường đời nhiều hơn học chữ, học cách cứng rắn nhiều hơn sự bảo bọc của mẹ cha.
Không chỉ sống xa nhà là cảm giác nhớ nhà, nhớ ba mẹ mà còn có cảm cảm giác sợ hãi khi ba hay mẹ điện vào lúc đêm khuya. Có ai mà chưa từng sợ không có mình bên cạnh không biết ở nhà xảy ra chuyện gì rồi? Sợ lúc ba mẹ ốm đau không có mình kề cạnh, sợ những cuộc gọi không đáng có xuất hiện vào một ngày nào đó.
Suy cho cùng có đứa trẻ nào mà mãi không chịu lớn, chỉ là chúng lớn theo cách nào mà thôi. Những ai còn bên cạnh gia đình hãy cố gắng trân trọng từng giây phút một, còn những ai đã xa nhà hãy cố gắng vì bản thân, vì mục tiêu của mình và đừng quên trở về nhà vào thời điểm nào đó để vun vén lại những đoạn tình cảm đã mất dần theo thời gian.
Đi xa là một loại cảm giác không hề dễ chịu.
© Lê Thư - blogradio.vn
Xem thêm: Cuộc đời này mẹ dành hết cho con
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.