Đừng đợi yêu thương tìm về
2019-07-28 08:20
Tác giả: Thanh xuân
blogradio.vn - Tôi biết cái đích cuối cùng mà bản thân muốn hướng tới chính là hạnh phúc. Và hạnh phúc của tôi chính là ở cạnh những người mà mình yêu thương.
***
Điều ấm áp nhất mà có lẽ mãi sau này tôi không biết có thể trải qua nữa không. Đó là ngồi sau chiếc xe của ba. Ba tôi chạy rất chậm nhưng vững chắc, mang lại cho tôi cảm giác vô cùng yên tâm. Lần nào về quê ba ra đón cũng vậy, tôi lại thả mình vào những dòng suy nghĩ về tương lai của mình.
Tôi luôn tự hỏi bản thân điều gì đã làm cho ba mẹ cố gắng đến như vậy. Phải chăng đó là vì sự ấm no và hạnh phúc của con cháu. Vạn vật có thể thay đổi chỉ duy nhất tình thân là vẫn vẹn nguyên như thế. Vào một buổi chiều tôi gọi về cho mẹ để hỏi thăm nhà coi sao. Má nói là ba bệnh nằm viện được mấy ngày rồi. Do ba cũng không sao nên mẹ không nói cho tôi nghe. Dẫu biết là như má nói ba sẽ sớm khỏe nhưng tôi vẫn thấy lo lắm. Tôi lặng người lại và thấy thương ba má mình quá.
Trong nhà ba luôn là người thương tôi nhất, tôi cũng rất thương ba càng thương tôi lại càng xót. Không lâu sau tôi quay trở về nhà, ba chẳng thể đi như bình thường. Giờ ba không thể chạy xe máy nữa. Nhưng tôi nhận ra gia đình tôi ngày càng quan tâm và yêu thương nhau hơn. Má thì lo cho ba từng chút một. Anh trai tôi cũng đã biết phụ giúp ba má một tay để lo cho gia đình. Cảm thấy yên tâm được phần nào vì ít nhất cũng có anh thay tôi ở cùng với ba má.
Hôm nay Sài Gòn lại mưa làm tôi nhớ đến những trận mưa tầm tã ở quê mình. Khi tôi còn nhỏ, nhà lúc đó chưa xây có nhiều chỗ bị dột nước. Gần như đêm nào trời mưa má cũng không ngủ vì thức che cho chúng tôi được ngon giấc. Sau này cuộc sống ấm no hơn cả gia đình tôi cũng chẳng bao giờ quên những năm tháng vất vả đó. Mẹ không hay nói những lời tình cảm, mẹ yêu thương tôi bằng sự quan tâm, chăm sóc ân cần.
Tôi là đứa rất dễ bị đau bụng nên mẹ rất thương và lo. Lúc nào gọi mẹ cũng dặn là phải ăn uống cho đầy đủ, đúng bữa. Nhiều lúc tôi chỉ muốn chạy về nhà để ngồi cạnh mẹ nghe những câu chuyện đời thường. Tôi chưa từng kể cho mẹ nghe về những khó khăn và sự tổn thương của mình nhưng dường như mẹ luôn cảm nhận được và vỗ về tôi. Chắc đó là linh cảm của một người mẹ.
Cuộc sống xa nhà rất nhiều vất vả nên người ta dễ thân nhau hơn. Có những người đã cùng tôi trải qua rất nhiều điều, cùng nhau cố gắng, giúp đỡ khi khó khăn. Có vài người đã rời đi, vài người khác lại đến. Mỗi khi gặp lại những người của quá khứ tôi vẫn nhớ rõ những điều trước kia và thầm biết ơn họ vì đã xuất hiện. Không phải vì nhớ mà tôi hối tiếc mà vì đó là quy luật của cuộc sống.
Điều gì cũng cần phải xây dựng thì mới có thể bền vững được. Đối với tôi họ đều rất tốt nhưng tốt mấy cũng chẳng bằng phù hợp. Thay vì luyến tiếc những kỉ niệm đã trải qua cùng nhau, tôi học cách trân trọng người chọn bên cạnh mình hiện tại. Cùng nhau tạo nên thanh xuân như chúng tôi mong ước.
Tôi biết cái đích cuối cùng mà bản thân muốn hướng tới chính là hạnh phúc. Và hạnh phúc của tôi chính là ở cạnh những người mà mình yêu thương. Nhưng không phải sau này khi tôi đạt được những thứ mà mình đã đặt ra mà là bây giờ. Vì câu chuyện của sau này không ai biết trước được. Bởi vậy tôi luôn dành thời gian cho họ. Những người mà tôi đã may mắn gặp được.
Đặc biệt là gia đình, tổ ấm mà tôi may mắn được sinh ra và lớn lên trong vòng tay ấm áp của cả má lẫn ba. Tôi thương ba, tôi xót má thì tôi lại càng cố gắng sống mạnh mẽ hơn. Vì tôi biết tôi mãi chỉ là đứa trẻ thích ôm tấm lưng của ba mà nhắm mắt chiêm nghiệm về cuộc đời.
© Thanh Xuân – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Trưởng thành rồi mới thấy cuộc đời chẳng bình yên như khi ở bên cạnh ba mẹ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.