Đông về rồi gọi bình yên qua khe cửa
2017-12-08 01:16
Tác giả:
Khoảng trống cạnh bên em thấy xa lạ quá
Không còn chút hanh hao ngày nắng hạ
Chỉ còn bầu trời gió lạnh vấn vương
Anh à liệu rằng anh đã hết thương?
Khi trái tim em luôn cồn cào vì nhớ
Cả trong giấc mơ, trong từng hơi thở
Đến khi nào, tim thôi nhớ... hỡi anh

Em chẳng muốn phí hoài tuổi xuân xanh
Lời hứa ngày nào mong manh như cơn gió
Vẫn biết rằng trái tim anh là gió
Gió vô tình, gió chẳng dừng lại đâu
Chẳng phải vì đông nên em âu sầu
Mà trót yêu, tình tan, em lỡ dở
Ông trời xe duyên, sao tình ta trắc trở?
Anh chẳng trở về theo gió lạnh đầu đông
Đông về thật rồi anh biết không?
Nỗi nhớ xa anh khắc sâu vào ký ức
Ngỡ rằng đã quen, rằng anh đang hạnh phúc
Để tháng ngày này, vẫn cứ thế trôi nhanh
Đông về rồi có đúng vậy không anh?
Gọi bình yên trở về qua khe cửa
Để nỗi buồn không anh chẳng còn chất chứa
Để dối lòng rằng anh vẫn... còn thương
© Phượng Ớt - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn
Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”
Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay
Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi
Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.