Những mùa đông thương nhớ
2015-12-18 09:33
Tác giả:
Những hàng cây trút lá xong từ cuối thu, gió thổi lạnh lẽo, người đi đường co ro. Xa xa những cửa hàng bán đồ trang trí Noel xanh đỏ, lấp lánh. Tuyết rơi trắng xóa... Mùa đông đã đến. Nó làm tôi rất nhớ về hai đấng sinh thành nơi chốn quê nhà xa xôi.
Một ngôi nhà tôn với năm đứa con là tài sản quý nhất của cha mẹ tôi. Ngoài anh hai mười lăm tuổi có thể phụ giúp được cho gia đình, còn bốn đứa chúng tôi chỉ biết học và chơi. Quê tôi là một thị xã nhỏ miền Trung. Cha tôi làm ruộng, mẹ tôi có mảnh vườn trồng rau kiểu "mùa nào thức ấy." Ngôi nhà nhỏ nóng như lò bánh mì vào mùa hè nhưng lạnh run vào mùa đông. Tôi nhớ nhất các đêm cuối năm, bọn trẻ chúng tôi nằm khít với nhau để trùm chăn cho ấm. Nhưng cha tôi vẫn chưa về nhà. Ông phải mưu sinh trong mưa gió ngoài đường bằng chiếc xe già nua như tuổi đời của ông vậy. Mẹ ở nhà còng lưng đan áo len thuê mà bản thân mặc không đủ ấm.

Anh hai tôi học giỏi, tiếc rằng do gia đình cần nhân lực ,lại gặp lúc cha tôi đang bệnh nên học xong lớp chín, anh nghỉ học. Mấy lần cô chủ nhiệm đến động viên anh đi học tiếp, tôi đều thấy mẹ lấy vạt áo lau mắt. Riêng anh đi ra sau vườn, úp mặt vào vòng tay ngồi bó gối, đôi vai run run. Anh muốn giấu mọi người là anh đang khóc. Hôm anh mở chiếc rương để cất hai bộ đồng phục học sinh, tôi lén nhìn thấy một món quà có đề người tặng là một cái tên con gái. Buồn làm sao, khi anh tôi buộc lòng chia tay quãng đời học sinh cùng rung động đầu đời mới đến.
Anh tôi tích cực phụ giúp được cha trong việc đồng áng. Thế nhưng cuộc đời anh lại ngắn ngủi. Trong một cơn bão lụt thuộc loại đại hồng thuỷ, cha tôi chỉ kịp đưa mẹ và ba đứa em gái chạy lên đồi, còn anh hai và tôi bị kẹt lại giữa mênh mông biển nước. Khi tôi đuổi sức quá, anh đã nhường cho tôi chiếc can nhựa hai anh em đang bám vào. Anh chỉ kịp nói:
- Em không được buông chiếc can này. Phải cố sống, học tốt để lo cho gia đình mình nha!
Cuối cùng anh chìm xuống và dòng nước hung hãn cuốn anh ngay trước mắt tôi. Khi cơn bão qua đi, ngoài nỗi đau về mất tài sản, nhà tôi còn chịu thêm nỗi đau lớn khi mất về người. Chôn anh hai xong, tóc cha tôi bạc trắng. Mẹ tôi hết nước mắt để mà khóc nữa rồi. Các em tôi ngơ ngác khóc theo người lớn. Còn tôi bị trầm cảm một thời gian, bởi vì thương anh nhiều quá. Anh tôi đã can đảm nhường sự sống cho tôi.

Sau này, tôi học rất giỏi bởi tôi không quên lời anh hai căn dặn.Tôi quyết tâm thực hiện điều anh muốn, phải lấy sự học để đổi đời. Người ta nói thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau, nhưng với những người mẹ thì điều ấy không đúng. Mẹ tôi nấu gì ngon đều đem ra mộ thắp hương cho con. Cha tỏ ra cứng rắn nhưng tôi bắt gặp nhiều lần, khi cả nhà đi vắng,cha lại ôm lấy hình anh Hai vào lòng. Bốn năm đại học, tôi luôn đứng đầu lớp. Tôi có mặt trong hầu hết cuộc thi học sinh giỏi. Và khi tôi nhận học bổng sang Pháp du học cũng là lúc cha tôi hấp hối vì bệnh nặng. Trong giây phút lâm chung, cha bắt tôi phải hứa cứ lên đường xuất ngoại du học đúng ngày quy định. Không được vì chuyện hậu sự của cha mà dang dở sự học. Tôi có mặt tại Pháp ba ngày thì nhận được tin cha mất.
Đã qua nhiều mùa đông nơi xứ lạ, quê người. Con đường lấy bằng thạc sỹ về nông học của tôi rất gần. Ước mơ của tôi là sẽ đem kiến thức về giúp nông dân, cải thiện cuộc sống. Hằng đêm, tôi nhớ về một góc trời quê hương, nơi có căn nhà nghèo chất chứa biết bao vui, buồn. Tôi nhớ những đôi chân của anh em tôi, ngày thơ bé đan vào nhau trong tấm chăn kéo trên thì hụt dưới vào mùa đông. Yêu làm sao những bữa cơm gia đình, năm đứa tôi ham ăn như bầy gà con xúm xít. Tôi như ngửi thấy mùi nắng quyện với mồ hôi trên áo cha khi đi làm đồng về. Tôi thương cái dáng còng của mẹ buổi sáng đi bán rau, đêm về miệt mài ngồi đan áo kiếm tiền nuôi con. Bây giờ chắc hẳn mẹ đau yếu nhiều hơn khi đàn con đã khôn lớn, phải không mẹ?
Và em nhớ về anh thật nhiều, anh hai ơi! Sự sống ngày nay là do anh nhường lại. Em đang cố gắng mỗi ngày để không phụ lòng anh. Mùa đông nơi đây không chỉ làm tôi buồn vì tuyết rơi, lá vàng, gió lạnh mà còn bởi lòng tôi mang nặng biết bao nhiêu công ơn cùng rất nhiều nỗi niềm riêng.Ôi, mùa đông của thương nhớ.
© Hải Triều – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?