Đợi
2013-09-06 09:43
Tác giả:
- Chị đi đây. Em ở nhà phải ngoan ngoãn, chăm học, nghe lời bố nhé!
Tình xoa đầu, âu yếm nhìn cô em gái bé bỏng không nỡ rời xa.
- Đi thôi con, nhanh lên không lại bị lỡ xe.
Ông Hạnh nhẹ nhàng nhắc con gái.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Tình chia tay ngôi nhà nhỏ thân yêu nhưng cô vẫn quyến luyến không thôi. Bố vội vàng chở cô ra bến xe. Lần nào cũng thế, bố ngồi đợi cùng cô, đợi cho tới khi xe chạy khuất xa ông mới trở về.
Quay về với Hà Nội, Tình lao đầu vào học tập và làm thêm. Cô cố gắng hết sức để có thể trang trải cuộc sống đỡ đần phần nào cho bố. Ban ngày thì đi học, tối đến lại lóc cóc trên chiếc xe đạp đi dạy thêm. Đến 9 giờ tối về đến kí túc xá, lúc bấy giờ cô mới được ăn tối rồi lại bắt đầu với bài vở. Đã là sinh viên năm cuối nên rất nhiều công việc phải hoàn thành. Nào thì viết luận văn, học tiếng Anh, làm báo cáo… việc gì cũng cần phải có máy tính mà gia đình cô thì chẳng dư giả gì. Mẹ mất sớm, một mình bố gà trống nuôi con đã cực khổ lắm rồi nên Tình chẳng dám đòi hỏi gì. Hằng đêm, cô đợi các bạn đi ngủ hết rồi mới mượn máy tính để học. Đêm nào cũng phải thức khuya khiến Tình mệt mỏi vô cùng, hai mắt cô thâm quầng. Có cô bạn cùng phòng không hiểu chuyện lại châm chọc: “Có cái laptop thôi mà,làm gì phải khổ thế! Năm cuối rồi chẳng nhẽ không bảo bố mua cho một cái được à!”
Hôm nay cô lại được về nhà. Vừa xuống khỏi xe khách cô gọi điện luôn cho bố. Cô không phải một đứa trẻ nữa nhưng lần nào cũng vậy, cảm giác được về nhà luôn làm cô háo hức. Từ xa thấy bố, Tình khấp khởi vui mừng, cô vẫy tay với bố. Nhưng, khi thấy thân ảnh gầy gò đang co người vì lạnh của bố, lòng cô lại chùng xuống:
- Sao trời lạnh thế này mà bố không mặc thêm áo vào.
Ông Hạnh mỉm cười hiền hậu đáp:
- Ừ! Bố đi vội quá nên quên mất. Lên xe đi con.
Ngồi đằng sau bố mà Tình thương bố quá.Cô thừa biết, mấy năm nay bố đâu mua thêm chiếc áo khoác nào. Cái áo len mỏng bố đang mặc cũng là cô trích từ tiền lương dạy thêm mua cho bố. Cô im lặng bặm môi xót xa.
“Bố! Đợi con một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi”.
Phải, chỉ không lâu nữa thôi, cô sẽ ra trường, sẽ đi làm, sẽ có tiền để giúp đỡ bố. Không lâu nữa đâu nhất định cô sẽ làm được. Hôm đó trở về nhà, Tình vô tình bất ngờ khi bố đem ra một chiếc máy tính xách tay. Bố bảo nó sẽ giúp cô dễ dàng hơn trong học tập.Tình vô cùng cảm động, bố cô chỉ là thợ xây, khi nào có công trình thì có việc, nếu không lại ở nhà chăm chút vào mấy sào ruộng. Một mình nuôi hai chị em cô đã quá vất vả rồi vậy mà. Tình nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi:
“Bố! Đợi con một chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa thôi”. - Cô chỉ nói được vậy.
Thời gian trôi nhanh thật, Tình đã ra trường với tấm bằng giỏi. Cô đã nhanh chóng thi đỗ vào một công ty kiểm toán lớn và là niềm mơ ước của biết bao người.Công việc bận rộn cuốn cô đi, bẵng cái thời gian đã trôi qua sáu tháng. Sáu tháng rồi cô không về thăm nhà và cũng ít thời gian gọi điện thăm hỏi bố. Cô rất muốn sắp xếp công việc để về nhà nhưng sắp tới sẽ có đợt tuyển chọn nhóm trưởng mới. Cô tự nhủ với bản thân là hãy cố gắng thêm chút nữa. Một chút nữa thôi, sau này cô có thể giúp bố và em không vất vả nữa. Tình cố gắng nỗ lực hết sức mình và cuối cùng đã nhận được kết quả xứng đáng. Ngày cô nhận được thông báo được lên chức nhóm trưởng là ngày hạnh phúc nhất từ trước đến nay. Cô như vỡ òa và người đầu tiên cô nghĩ đến là bố: “Bố, cuối cùng đã đến ngày con thành công”.
Nhưng ông trời thật khéo đùa bỡn con người ta, tâm trạng đangvui mừng thì Tình nhận được điện thoại của em gái:
-Chị... Chị… về ngay, bố đang ốm, nặng lắm rồi. Nhanh lên chị ...
Cô chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nghẹn của cô em gái. Bàng hoàng, Tình vội vàng đón xe về thẳng nhà. Ngồi trên xe, cô bần thần cả người, hai tay run rẩy đan vào nhau, cố gắng để khống chế cảm xúc nhưng nước mắt không thể ngừng rơi.
“Bố! Đợi con một chút nữa, một chút nữa thôi” - Cô nức nở nấc lên từng tiếng.
Khi Tình về nhà, tất cả không gian đều im lặng một cách đáng sợ, đưa mắt nhìn một lượt, thấy em gái đang đứng bên cạnh giường. Bố cô đang nằm đây, gần ngay cô. Tình nhìn em gái như trông chờ một điều gì đó. Thấy chị, Nga nghẹn ngào, vừa nấc lên từng tiếng vừa cố nói:
-Bố…. bố bảo chờ chị. Nhất định chờ…. Chờ chị được lên chức…nhưng, nhưng…
Không thể nối tiếp được nữa, Nga òa khóc.
Tình như người mất hồn, lững thững đi lại bên bố.Vậy là bố không thể đợi cô thêm được nữa.Vậy là bố đã đi rất xa.
Mấy ngày sau hậu sự có bác Thăng, bạn thân của bố Tình đến thăm hỏi. Ông trầm ngâm kể lại:
- Cách đây một năm, khi kết thúc công trình ở Lạng Sơn, bố cháu nhận được một khoảng tiền lương, bác đã bảo ông ấy đi khám xem rốt cuộc là bị bệnh tình thế nào mà còn chạy chữa. Nhưng ông ấy bảo có bệnh cũng không đủ tiền mà chữa, sống được ngày nào hay ngày đấy.Ông ấy muốn dành số tiền ấy để mua cho cháu một cái máy tính. Hôm bác đưa bố cháu đi mua, bố cháu vui lắm, cứ như là vừa hoàn thành một tâm nguyện lớn trong đời ấy.
Nga ngồi cạnh, lặng lẽ rơi nước mắt:
- Nhiều hôm bố đau lắm nhưng chỉ nhờ em lấy mật gấu xoa bóp cho một lúc. Chân bố sưng to lắm nhưng không cho em nói với chị sợ chị lo không học được.
Tình như chết lặng.Cô buồn bã tìm ra gốc bưởi ngồi. Hồi ấy thấy bố trồng cây, cô còn cười bảo:
- Bọn con sắp lớn hết rồi, cũng chẳng còn thích trèo cây hái quả nữa thế mà bây giờ bố lại trồng.
- Bố trồng để hai đứa dẫn cháu ngoại về chơi.
Tình khóc, đó là những giọt nước mắt của sự nuối tiếc và đau thương. Cô nhớ bố, nhớ rất nhiều.
• Bài dự thi của Nguyễn Mai Hương <nguyenmaihuong0708@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.