Đợi
2013-09-06 09:43
Tác giả:
- Chị đi đây. Em ở nhà phải ngoan ngoãn, chăm học, nghe lời bố nhé!
Tình xoa đầu, âu yếm nhìn cô em gái bé bỏng không nỡ rời xa.
- Đi thôi con, nhanh lên không lại bị lỡ xe.
Ông Hạnh nhẹ nhàng nhắc con gái.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Tình chia tay ngôi nhà nhỏ thân yêu nhưng cô vẫn quyến luyến không thôi. Bố vội vàng chở cô ra bến xe. Lần nào cũng thế, bố ngồi đợi cùng cô, đợi cho tới khi xe chạy khuất xa ông mới trở về.
Quay về với Hà Nội, Tình lao đầu vào học tập và làm thêm. Cô cố gắng hết sức để có thể trang trải cuộc sống đỡ đần phần nào cho bố. Ban ngày thì đi học, tối đến lại lóc cóc trên chiếc xe đạp đi dạy thêm. Đến 9 giờ tối về đến kí túc xá, lúc bấy giờ cô mới được ăn tối rồi lại bắt đầu với bài vở. Đã là sinh viên năm cuối nên rất nhiều công việc phải hoàn thành. Nào thì viết luận văn, học tiếng Anh, làm báo cáo… việc gì cũng cần phải có máy tính mà gia đình cô thì chẳng dư giả gì. Mẹ mất sớm, một mình bố gà trống nuôi con đã cực khổ lắm rồi nên Tình chẳng dám đòi hỏi gì. Hằng đêm, cô đợi các bạn đi ngủ hết rồi mới mượn máy tính để học. Đêm nào cũng phải thức khuya khiến Tình mệt mỏi vô cùng, hai mắt cô thâm quầng. Có cô bạn cùng phòng không hiểu chuyện lại châm chọc: “Có cái laptop thôi mà,làm gì phải khổ thế! Năm cuối rồi chẳng nhẽ không bảo bố mua cho một cái được à!”

Hôm nay cô lại được về nhà. Vừa xuống khỏi xe khách cô gọi điện luôn cho bố. Cô không phải một đứa trẻ nữa nhưng lần nào cũng vậy, cảm giác được về nhà luôn làm cô háo hức. Từ xa thấy bố, Tình khấp khởi vui mừng, cô vẫy tay với bố. Nhưng, khi thấy thân ảnh gầy gò đang co người vì lạnh của bố, lòng cô lại chùng xuống:
- Sao trời lạnh thế này mà bố không mặc thêm áo vào.
Ông Hạnh mỉm cười hiền hậu đáp:
- Ừ! Bố đi vội quá nên quên mất. Lên xe đi con.
Ngồi đằng sau bố mà Tình thương bố quá.Cô thừa biết, mấy năm nay bố đâu mua thêm chiếc áo khoác nào. Cái áo len mỏng bố đang mặc cũng là cô trích từ tiền lương dạy thêm mua cho bố. Cô im lặng bặm môi xót xa.
“Bố! Đợi con một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi”.
Phải, chỉ không lâu nữa thôi, cô sẽ ra trường, sẽ đi làm, sẽ có tiền để giúp đỡ bố. Không lâu nữa đâu nhất định cô sẽ làm được. Hôm đó trở về nhà, Tình vô tình bất ngờ khi bố đem ra một chiếc máy tính xách tay. Bố bảo nó sẽ giúp cô dễ dàng hơn trong học tập.Tình vô cùng cảm động, bố cô chỉ là thợ xây, khi nào có công trình thì có việc, nếu không lại ở nhà chăm chút vào mấy sào ruộng. Một mình nuôi hai chị em cô đã quá vất vả rồi vậy mà. Tình nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi:
“Bố! Đợi con một chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa thôi”. - Cô chỉ nói được vậy.
Thời gian trôi nhanh thật, Tình đã ra trường với tấm bằng giỏi. Cô đã nhanh chóng thi đỗ vào một công ty kiểm toán lớn và là niềm mơ ước của biết bao người.Công việc bận rộn cuốn cô đi, bẵng cái thời gian đã trôi qua sáu tháng. Sáu tháng rồi cô không về thăm nhà và cũng ít thời gian gọi điện thăm hỏi bố. Cô rất muốn sắp xếp công việc để về nhà nhưng sắp tới sẽ có đợt tuyển chọn nhóm trưởng mới. Cô tự nhủ với bản thân là hãy cố gắng thêm chút nữa. Một chút nữa thôi, sau này cô có thể giúp bố và em không vất vả nữa. Tình cố gắng nỗ lực hết sức mình và cuối cùng đã nhận được kết quả xứng đáng. Ngày cô nhận được thông báo được lên chức nhóm trưởng là ngày hạnh phúc nhất từ trước đến nay. Cô như vỡ òa và người đầu tiên cô nghĩ đến là bố: “Bố, cuối cùng đã đến ngày con thành công”.
Nhưng ông trời thật khéo đùa bỡn con người ta, tâm trạng đangvui mừng thì Tình nhận được điện thoại của em gái:
-Chị... Chị… về ngay, bố đang ốm, nặng lắm rồi. Nhanh lên chị ...
Cô chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nghẹn của cô em gái. Bàng hoàng, Tình vội vàng đón xe về thẳng nhà. Ngồi trên xe, cô bần thần cả người, hai tay run rẩy đan vào nhau, cố gắng để khống chế cảm xúc nhưng nước mắt không thể ngừng rơi.
“Bố! Đợi con một chút nữa, một chút nữa thôi” - Cô nức nở nấc lên từng tiếng.
Khi Tình về nhà, tất cả không gian đều im lặng một cách đáng sợ, đưa mắt nhìn một lượt, thấy em gái đang đứng bên cạnh giường. Bố cô đang nằm đây, gần ngay cô. Tình nhìn em gái như trông chờ một điều gì đó. Thấy chị, Nga nghẹn ngào, vừa nấc lên từng tiếng vừa cố nói:
-Bố…. bố bảo chờ chị. Nhất định chờ…. Chờ chị được lên chức…nhưng, nhưng…
Không thể nối tiếp được nữa, Nga òa khóc.
Tình như người mất hồn, lững thững đi lại bên bố.Vậy là bố không thể đợi cô thêm được nữa.Vậy là bố đã đi rất xa.

Mấy ngày sau hậu sự có bác Thăng, bạn thân của bố Tình đến thăm hỏi. Ông trầm ngâm kể lại:
- Cách đây một năm, khi kết thúc công trình ở Lạng Sơn, bố cháu nhận được một khoảng tiền lương, bác đã bảo ông ấy đi khám xem rốt cuộc là bị bệnh tình thế nào mà còn chạy chữa. Nhưng ông ấy bảo có bệnh cũng không đủ tiền mà chữa, sống được ngày nào hay ngày đấy.Ông ấy muốn dành số tiền ấy để mua cho cháu một cái máy tính. Hôm bác đưa bố cháu đi mua, bố cháu vui lắm, cứ như là vừa hoàn thành một tâm nguyện lớn trong đời ấy.
Nga ngồi cạnh, lặng lẽ rơi nước mắt:
- Nhiều hôm bố đau lắm nhưng chỉ nhờ em lấy mật gấu xoa bóp cho một lúc. Chân bố sưng to lắm nhưng không cho em nói với chị sợ chị lo không học được.
Tình như chết lặng.Cô buồn bã tìm ra gốc bưởi ngồi. Hồi ấy thấy bố trồng cây, cô còn cười bảo:
- Bọn con sắp lớn hết rồi, cũng chẳng còn thích trèo cây hái quả nữa thế mà bây giờ bố lại trồng.
- Bố trồng để hai đứa dẫn cháu ngoại về chơi.
Tình khóc, đó là những giọt nước mắt của sự nuối tiếc và đau thương. Cô nhớ bố, nhớ rất nhiều.
• Bài dự thi của Nguyễn Mai Hương <nguyenmaihuong0708@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.



