Đời này bánh đúc có xương
2021-06-02 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Ngôi nhà của chúng tôi lại ngập tràn hạnh phúc, nhiều lúc nhìn má nói cười, má đi lại làm hết việc này đến việc kia trong nhà, để chị em tôi chuyên tâm vào học hành, má nói vậy, tôi lại thấy như đó là má ruột tôi, ngỡ như má tôi biết được mấy ba con nhớ má dường nào nên đã trở về.
***
Tôi là chị đầu trong nhà, dưới tôi còn có hai em nữa, một trai và một gái.
Quê tôi là một vùng đất cằn khô sỏi đá, như môn địa lý nói tôi biết, là khúc ruột miền Trung gánh hai đầu Nam Bắc của đất nước.
Từ khi sinh bé út má tôi mắc một căn bệnh hiểm nghèo, bao nhiêu tiền bạc trong nhà dồn vào để chữa bệnh cho má, ba tôi không quản nắng mưa không ngại khó nhọc xin nhận thêm bất cứ công việc nào miễn là kiếm được thêm tiền để lo cho má tôi, lo cho mấy chị em tôi đang tuổi ăn tuổi lớn.
Gánh nặng mưu sinh và bệnh tật của má như hút hết sức lực của ba, nhưng tất cả cố gắng vẫn không thể giữ được má tôi ở lại.
Má ra đi vào một ngày của mùa mưa, ảm đạm và thê lương. Ba chị em tôi đứng quanh nhìn má, từ đây sẽ mãi mãi vắng bóng má trong ngôi nhà này, còn đâu bàn tay đầy lo lắng đầy yêu thương của má lúc chăm sóc chị em tôi.
Ba tôi ngã bệnh sau đó
Có lẽ niềm tiếc thương cộng với những nhọc nhằn đã quá sức chịu đựng của ba tôi nên ông không gượng được nữa.
Ba chị em tôi ngơ ngác, đau đớn và xót xa, nhưng làm gì được đây khi chúng tôi còn nhỏ quá, chẳng bà con thân thích bên cạnh, chỉ có lối xóm giúp đỡ và sẻ chia, nhưng cũng có giới hạn vì họ cũng chẳng khá giả gì.
Lúc đó, đã xuất hiện một phép màu
Như trong truyện cổ tích mà chị em tôi hay chuyền tay nhau đọc, rằng bà tiên ông bụt sẽ hiện ra cứu giúp người khốn khó
Chúng tôi lại có má lần nữa
Má ở thôn sát bên thôn nhà chúng tôi, má đến với ba tôi, với mấy chị em tôi như một kỳ tích, má nói vì má bận công tác cho một bệnh viện ở tuyến tỉnh nên về muộn. Lúc đầu, chúng tôi cứ nghĩ là một người quen nào đó đến viếng và thắp nhang cho má tôi, thăm hỏi gia đình tôi đôi ba câu rồi về như những người đã từng đến, nhưng má nói má sẽ ở lại luôn, để chăm sóc cho ba tôi và mấy chị em tôi nữa.
Tôi thấy ba tôi khóc
Lúc đó, má đặt trái cây lên bàn thờ má tôi rồi khấn
“Chị yên lòng ra đi, em xin thay chị chăm sóc anh và mấy con của mình, em sẽ tiếp tục quãng đường còn dở dang của chị”
Ba tôi nằm liệt trên giường lắc đầu
“Em về đi, anh không thể đối xử vậy với em, em đã quá thiệt thòi bao lâu nay, rồi mọi người lại đàm tiếu này kia, em xứng đáng được nhận hạnh phúc, đừng quan tâm đến anh nữa”
Má cười và giọng nói thì nhẹ như không
“Được sống cùng anh và các con là em hạnh phúc, em không quan tâm thiên hạ bàn tán”
Sau này tôi mới biết, trước kia ba tôi và má thương nhau, nhưng ông bà nội lại ép ba phải lấy má tôi, ba không kể cho tôi nghe lý do vì sao, nhưng má đã im lặng nuốt nước mắt và sống một mình cho đến nay, không chịu lập gia đình dù ba tôi đã giục má nhiều lần. Má nói má chỉ thương ba tôi, không thể đến được với bất cứ ai. Ba tôi thương má và sốt ruột vì thanh xuân của người con gái sẽ trôi qua nhanh lắm.
Má vẫn ở vậy, nhất định không lấy ai
Nhưng hình như ông trời đã bù lại cho má một niềm vui khác, má là một trong những y sĩ giỏi có tiếng trong vùng, ngoài giờ làm trong bệnh viện, má còn làm thêm bên ngoài nên má chẳng lo lắng về vấn đề tài chính.
Một thời xuân sắc đã qua, vậy mà lúc chúng tôi gặp và biết được về má, trong mắt tôi má vẫn còn trẻ lắm với nụ cười tươi và dáng vẻ nhanh nhẹn, giọng nói vẫn trong như thưở con gái. Năm đó, má đã ngoài bốn mươi.
Lúc đó, tôi nhớ má chỉ nói ngắn gọn với chị em tôi
“Các con gọi má là má, vì má là bạn thân của ba má các con, từ đây má sẽ ở lại đây luôn, đừng sợ và đừng lo lắng, vì đã có má rồi.”
Đúng là có má trong nhà nên ngôi nhà đã khác, những ngày buồn đau mịt mùng vì tang lễ của má tôi đã qua. Chị em tôi đã cười lại những nụ cười trong veo, má nói nhiệm vụ của chúng tôi là phải học thật giỏi, phải chăm ngoan thì má tôi dưới kia mới an lòng. Còn ba tôi được má chăm sóc tận tình, thật ra vì ba đã cố quá sức trong thời gian qua nên bị suy nhược, cộng thêm nỗi đau mất má tôi nên mới như vậy, má có chuyên môn về thuốc men và cách chăm sóc người bệnh nên ba tôi qua được nhanh lắm.
Ba tôi khỏe lại, chính thức nên vợ nên chồng với má, nhưng má nói má chỉ có một mình, chỉ cần đi đăng ký ở xã và làm mâm cơm thông báo cho ông bà biết là được rồi, má không thích ồn ào vì ba má đã lớn tuổi.
Ngôi nhà của chúng tôi lại ngập tràn hạnh phúc, nhiều lúc nhìn má nói cười, má đi lại làm hết việc này đến việc kia trong nhà, để chị em tôi chuyên tâm vào học hành, má nói vậy, tôi lại thấy như đó là má ruột tôi, ngỡ như má tôi biết được mấy ba con nhớ má dường nào nên đã trở về. Những lúc má đi làm về muộn, tôi đoán hôm đó có ca bệnh nặng hoặc có cấp cứu như má hay kể với chị em tôi, là mấy chị em lại để bài vở tạm ở đó, dắt nhau ra đầu ngõ đứng ngóng má, đứa nào cũng biết có má về thì chắc chắn sẽ có quà bánh. Đôi khi là mấy cái bánh giò nóng hổi má mua trên đường về, có khi là mấy bịch chè đậu ván, hoặc là những cái bánh bông lan nhỏ xinh mà mềm thơm, mà thoáng thấy bóng má từ xa là mấy chị em đã chạy đến xúm quanh, rồi bị má nhắc nhở là lần sau phải ở trong nhà chờ má về, không được ra đứng như vậy, lỡ có chuyện gì thì sao. Má luôn luôn vậy đó, cứ hay lo lắng những chuyện xa xôi, chúng tôi dạ vâng cho má yên lòng, nhưng rồi lần sau lại cứ lặp lại.
Khi ba má thành chồng thành vợ, tôi nhớ lúc ba má lạy trước bàn thờ tổ tiên, cả ba và má đều khóc. Lúc đó tôi không thể hiểu được những giọt nước mắt kia vì còn nhỏ quá, để bây giờ khi đã là vợ, là mẹ tôi càng thêm kính phục và thương má biết bao. Má đã lặng thầm chờ ba, bỏ qua thanh xuân một thời con gái, má đã nói nếu như má ruột tôi không mất đi, thì má vẫn ở vậy, vì trong tim má chỉ có duy nhất hình bóng ba tôi mà thôi.
Tôi không muốn nói đến công lao má nuôi dạy mấy chị em tôi bao nhiêu năm trời, tôi chỉ muốn nói với má, con đã hiểu được những giọt nước mắt của má năm xưa, con đã yêu, đã lập gia đình nhưng sao với con, tình yêu má dành cho ba lại quá đỗi diệu kỳ, có cái gì đó còn lớn hơn cả cái gọi là tình yêu lứa đôi, là tình thương sâu thẳm của người mẹ dành cho các con của mình, những đứa con mà mình chẳng được sinh nở lần nào.
Tôi không biết diễn tả hết bằng lời, tôi chỉ nói được câu con cảm ơn má ngày tôi theo chồng. Má của hiện tại đã già, sức đã yếu, nhưng vẫn vậy, vẫn chăm sóc ba chu đáo, chỉ có bây giờ đã ngược lại, ba má lại ngồi ở cửa nhà ngóng chị em tôi chạy về thăm.
Má thật vĩ đại, vì má đã làm cho món bánh đúc có xương, má đơn giản, mộc mạc, đầy vẻ chân quê nhưng lại vô cùng ấm áp và tỏa sáng trong tim chị em tôi. Tôi muốn sữa lại câu nói của ông bà mình ngày xưa
Đời này bánh đúc có xương
Đời này muốn gọi má ơi vô cùng
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 675: Khi những kẻ cô đơn chạm vào nhau
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.