Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đời này bánh đúc có xương

2021-06-02 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Ngôi nhà của chúng tôi lại ngập tràn hạnh phúc, nhiều lúc nhìn má nói cười, má đi lại làm hết việc này đến việc kia trong nhà, để chị em tôi chuyên tâm vào học hành, má nói vậy, tôi lại thấy như đó là má ruột tôi, ngỡ như má tôi biết được mấy ba con nhớ má dường nào nên đã trở về.

***

Tôi là chị đầu trong nhà, dưới tôi còn có hai em nữa, một trai và một gái.

Quê tôi là một vùng đất cằn khô sỏi đá, như môn địa lý nói tôi biết, là khúc ruột miền Trung gánh hai đầu Nam Bắc của đất nước.

Từ khi sinh bé út má tôi mắc một căn bệnh hiểm nghèo, bao nhiêu tiền bạc trong nhà dồn vào để chữa bệnh cho má, ba tôi không quản nắng mưa không ngại khó nhọc xin nhận thêm bất cứ công việc nào miễn là kiếm được thêm tiền để lo cho má tôi, lo cho mấy chị em tôi đang tuổi ăn tuổi lớn.

Gánh nặng mưu sinh và bệnh tật của má như hút hết sức lực của ba, nhưng tất cả cố gắng vẫn không thể giữ được má tôi ở lại.

Má ra đi vào một ngày của mùa mưa, ảm đạm và thê lương. Ba chị em tôi đứng quanh nhìn má, từ đây sẽ mãi mãi vắng bóng má trong ngôi nhà này, còn đâu bàn tay đầy lo lắng đầy yêu thương của má lúc chăm sóc chị em tôi.

Ba tôi ngã bệnh sau đó

Có lẽ niềm tiếc thương cộng với những nhọc nhằn đã quá sức chịu đựng của ba tôi nên ông không gượng được nữa.

Ba chị em tôi ngơ ngác, đau đớn và xót xa, nhưng làm gì được đây khi chúng tôi còn nhỏ quá, chẳng bà con thân thích bên cạnh, chỉ có lối xóm giúp đỡ và sẻ chia, nhưng cũng có giới hạn vì họ cũng chẳng khá giả gì.

Lúc đó, đã xuất hiện một phép màu

Như trong truyện cổ tích mà chị em tôi hay chuyền tay nhau đọc, rằng bà tiên ông bụt sẽ hiện ra cứu giúp người khốn khó

Chúng tôi lại có má lần nữa

Má ở thôn sát bên thôn nhà chúng tôi, má đến với ba tôi, với mấy chị em tôi như một kỳ tích, má nói vì má bận công tác cho một bệnh viện ở tuyến tỉnh nên về muộn. Lúc đầu, chúng tôi cứ nghĩ là một người quen nào đó đến viếng và thắp nhang cho má tôi, thăm hỏi gia đình tôi đôi ba câu rồi về như những người đã từng đến, nhưng má nói má sẽ ở lại luôn, để chăm sóc cho ba tôi và mấy chị em tôi nữa.

Tôi thấy ba tôi khóc

Lúc đó, má đặt trái cây lên bàn thờ má tôi rồi khấn

“Chị yên lòng ra đi, em xin thay chị chăm sóc anh và mấy con của mình, em sẽ tiếp tục quãng đường còn dở dang của chị”

Ba tôi nằm liệt trên giường lắc đầu

“Em về đi, anh không thể đối xử vậy với em, em đã quá thiệt thòi bao lâu nay, rồi mọi người lại đàm tiếu này kia, em xứng đáng được nhận hạnh phúc, đừng quan tâm đến anh nữa”

Má cười và giọng nói thì nhẹ như không

“Được sống cùng anh và các con là em hạnh phúc, em không quan tâm thiên hạ bàn tán”

Sau này tôi mới biết, trước kia ba tôi và má thương nhau, nhưng ông bà nội lại ép ba phải lấy má tôi, ba không kể cho tôi nghe lý do vì sao, nhưng má đã im lặng nuốt nước mắt và sống một mình cho đến nay, không chịu lập gia đình dù ba tôi đã giục má nhiều lần. Má nói má chỉ thương ba tôi, không thể đến được với bất cứ ai. Ba tôi thương má và sốt ruột vì thanh xuân của người con gái sẽ trôi qua nhanh lắm.

Má vẫn ở vậy, nhất định không lấy ai

Nhưng hình như ông trời đã bù lại cho má một niềm vui khác, má là một trong những y sĩ giỏi có tiếng trong vùng, ngoài giờ làm trong bệnh viện, má còn làm thêm bên ngoài nên má chẳng lo lắng về vấn đề tài chính.

Một thời xuân sắc đã qua, vậy mà lúc chúng tôi gặp và biết được về má, trong mắt tôi má vẫn còn trẻ lắm với nụ cười tươi và dáng vẻ nhanh nhẹn, giọng nói vẫn trong như thưở con gái. Năm đó, má đã ngoài bốn mươi.

Lúc đó, tôi nhớ má chỉ nói ngắn gọn với chị em tôi

“Các con gọi má là má, vì má là bạn thân của ba má các con, từ đây má sẽ ở lại đây luôn, đừng sợ và đừng lo lắng, vì đã có má rồi.”

Đúng là có má trong nhà nên ngôi nhà đã khác, những ngày buồn đau mịt mùng vì tang lễ của má tôi đã qua. Chị em tôi đã cười lại những nụ cười trong veo, má nói nhiệm vụ của chúng tôi là phải học thật giỏi, phải chăm ngoan thì má tôi dưới kia mới an lòng. Còn ba tôi được má chăm sóc tận tình, thật ra vì ba đã cố quá sức trong thời gian qua nên bị suy nhược, cộng thêm nỗi đau mất má tôi nên mới như vậy, má có chuyên môn về thuốc men và cách chăm sóc người bệnh nên ba tôi qua được nhanh lắm.

Ba tôi khỏe lại, chính thức nên vợ nên chồng với má, nhưng má nói má chỉ có một mình, chỉ cần đi đăng ký ở xã và làm mâm cơm thông báo cho ông bà biết là được rồi, má không thích ồn ào vì ba má đã lớn tuổi.

Ngôi nhà của chúng tôi lại ngập tràn hạnh phúc, nhiều lúc nhìn má nói cười, má đi lại làm hết việc này đến việc kia trong nhà, để chị em tôi chuyên tâm vào học hành, má nói vậy, tôi lại thấy như đó là má ruột tôi, ngỡ như má tôi biết được mấy ba con nhớ má dường nào nên đã trở về. Những lúc má đi làm về muộn, tôi đoán hôm đó có ca bệnh nặng hoặc có cấp cứu như má hay kể với chị em tôi, là mấy chị em lại để bài vở tạm ở đó, dắt nhau ra đầu ngõ đứng ngóng má, đứa nào cũng biết có má về thì chắc chắn sẽ có quà bánh. Đôi khi là mấy cái bánh giò nóng hổi má mua trên đường về, có khi là mấy bịch chè đậu ván, hoặc là những cái bánh bông lan nhỏ xinh mà mềm thơm, mà thoáng thấy bóng má từ xa là mấy chị em đã chạy đến xúm quanh, rồi bị má nhắc nhở là lần sau phải ở trong nhà chờ má về, không được ra đứng như vậy, lỡ có chuyện gì thì sao. Má luôn luôn vậy đó, cứ hay lo lắng những chuyện xa xôi, chúng tôi dạ vâng cho má yên lòng, nhưng rồi lần sau lại cứ lặp lại.

Khi ba má thành chồng thành vợ, tôi nhớ lúc ba má lạy trước bàn thờ tổ tiên, cả ba và má đều khóc. Lúc đó tôi không thể hiểu được những giọt nước mắt kia vì còn nhỏ quá, để bây giờ khi đã là vợ, là mẹ tôi càng thêm kính phục và thương má biết bao. Má đã lặng thầm chờ ba, bỏ qua thanh xuân một thời con gái, má đã nói nếu như má ruột tôi không mất đi, thì má vẫn ở vậy, vì trong tim má chỉ có duy nhất hình bóng ba tôi mà thôi.

Tôi không muốn nói đến công lao má nuôi dạy mấy chị em tôi bao nhiêu năm trời, tôi chỉ muốn nói với má, con đã hiểu được những giọt nước mắt của má năm xưa, con đã yêu, đã lập gia đình nhưng sao với con, tình yêu má dành cho ba lại quá đỗi diệu kỳ, có cái gì đó còn lớn hơn cả cái gọi là tình yêu lứa đôi, là tình thương sâu thẳm của người mẹ dành cho các con của mình, những đứa con mà mình chẳng được sinh nở lần nào.

Tôi không biết diễn tả hết bằng lời, tôi chỉ nói được câu con cảm ơn má ngày tôi theo chồng. Má của hiện tại đã già, sức đã yếu, nhưng vẫn vậy, vẫn chăm sóc ba chu đáo, chỉ có bây giờ đã ngược lại, ba má lại ngồi ở cửa nhà ngóng chị em tôi chạy về thăm.

Má thật vĩ đại, vì má đã làm cho món bánh đúc có xương, má đơn giản, mộc mạc, đầy vẻ chân quê nhưng lại vô cùng ấm áp và tỏa sáng trong tim chị em tôi. Tôi muốn sữa lại câu nói của ông bà mình ngày xưa

Đời này bánh đúc có xương

Đời này muốn gọi má ơi vô cùng

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 675: Khi những kẻ cô đơn chạm vào nhau

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top