Đợi mẹ về…
2024-11-14 18:20
Tác giả:
blogradio.vn - Mẹ chưa về, cả nhà đợi trông. Ngôi nhà trống trải, mâm cơm nguội ngắt, niềm vui chẳng thể tròn đầy. Đơn giản vì, mẹ là quan trọng nhất, là tất cả và không gì thay thế được trên đời.
***
Đợi là cảm giác mong ngóng, trông chờ ai đó sẽ đến, sẽ về hoặc điều gì đó sẽ xảy ra. Tùy thuộc vào mối quan hệ, hoàn cảnh, tình huống,… khác nhau mà nỗi đợi sẽ cho ta những cảm giác khác nhau. Với chị, đợi mang một cảm giác đặc biệt, và càng đặc biệt hơn khi người chị đợi chính là… Mẹ.
Mẹ là người sinh ra ta, người chăm sóc, yêu thương, nuôi dạy ta khôn lớn nên người, cho ta những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Từ nhỏ, ta đã luôn quấn quýt bên mẹ không rời. Thế nên, khi mẹ vắng nhà, lòng ta bần thần, lo lắng, mong đợi mẹ về. Điều này có nghĩa, mẹ giữ một vị trí quan trọng và thiêng liêng với chúng ta biết nhường nào.
Bất kì người mẹ nào trên thế giới này cũng đều quên đi hoặc tạm gác lại hạnh phúc riêng mình để vun vén, đắp xây cho hạnh phúc gia đình. Mẹ âm thầm hi sinh. Mẹ thức khuya dậy sớm. Mẹ tảo tần lam lũ. Mẹ vất vả ngược xuôi… Vì gia đình, mẹ chỉn chu từng bữa cơm, giấc ngủ. Vì gia đình, mẹ lo trước nỗi lo của mọi người, vui sau niềm vui của mọi người. Khi chúng ta còn đang cuộn mình trong chăn ấm, mẹ đã ra đồng cấy hái cày bừa. Khi chúng ta đã yên giấc say nồng, mẹ vẫn cặm cụi khâu vá, tính toán bữa mai… Tình mẹ bao la, nghĩa mẹ đong đầy như thế, sao có thể không quý, không thương!

Đợi mẹ về là niềm sướng vui ngập tràn, bất tận. Mỗi khi đi chợ, đi lễ, đi hội,… về, thể nào, mẹ cũng mua cho ta khi thì cái bánh, cái kẹo; khi thì quả na, quả ổi. Nghĩ vậy, lòng ta lại hồi hộp, háo hức, đợi chờ. Cảm giác chờ đợi nảy nở trong ta từ lúc mẹ mới bước chân ra ngõ. Nó kéo dài 1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng… có khi là nửa ngày, một ngày... đến khi mẹ về. Mẹ về rồi, ta thỏa ước mong, niềm vui ngập tràn, nói cười rộn vang khắp sân nhà.
Đợi mẹ về là cách chúng ta quan tâm, đồng cảm, sẻ chia với những khó nhọc, vất vả của mẹ. Những ngày nắng như lửa đốt hay mưa xối xả trắng trời; những sớm tinh sương, những trưa nồng nực hay chiều tà chập choạng,… dáng mẹ liêu xiêu, hao gầy tựa thân cò. Mẹ chưa về, lòng ta nặng trĩu suy tư. Ta tự trách mình chẳng thể đỡ đần giúp mẹ nhiều hơn; ta day dứt, ngậm ngùi khi mường tượng giữa đồng không mông quạnh, mình mẹ lẻ loi, đơn chiếc. Đợi mẹ về, lòng ta thắc thỏm lắng lo quyện bao kính thương vô bờ.
Đợi mẹ về đã trở thành thói quen của cả nhà. Bà nội thương mẹ, ngồi bên hiên nhà, hỏi đi hỏi lại: “Sao hôm nay, mẹ sắp nhỏ ra đồng về muộn!” Bố ra vườn vào sân, bụng dạ sốt ruột liền sai các con: “Chạy ra đầu làng xem mẹ về tới đâu rồi”. Tôi sốt sắng, chân bước vội trong bóng chiều nghiêng đổ đi đón mẹ… Mẹ chưa về, cả nhà đợi trông. Ngôi nhà trống trải, mâm cơm nguội ngắt, niềm vui chẳng thể tròn đầy. Đơn giản vì, mẹ là quan trọng nhất, là tất cả và không gì thay thế được trên đời.
Ở tuổi 40, chị vẫn giữ thói quen đợi mẹ như thuở nào. Chị xem đó là niềm vui, là may mắn của cuộc đời mình. Con gái lên 9 tuổi của chị cũng có thói quen giống chị ngày xưa. Hễ mẹ đi đâu, con liền hỏi: “Mẹ đi đâu vậy ạ?” Rồi con dặn dò: “Mẹ đi cẩn thận ạ”, “Mẹ đi nhanh về mẹ nhé!”, “Con đợi mẹ về”. Chị chưa về, con lấy áo khoác của chị ra mặc, lấy dép của chị để đi. Hết ngồi tựa cửa, con lại ngó ra ngõ ngóng chờ… Chị về, con gái rưng rưng ôm chầm lấy chị sụt sùi: “Con nhớ mẹ!” Niềm sướng vui trong con tựa hồ như được nhận món quà vô giá.
Chúng ta đồng cảm với những ai không may mắn có mẹ trên đời. Họ chưa một lần trải qua cảm giác được đợi mẹ về, chưa một lần được cảm nhận niềm hạnh phúc dạt dào khi có mẹ ở bên. Chúng ta cũng buồn và trách cho những ai diễm phúc có mẹ trên đời nhưng vì ích kỉ, vô tâm, mải mê chạy theo vật chất, tiền tài, mong cầu hạnh phúc ngoài kia mà đánh mất đi món quà quý giá cuộc đời ban tặng cho mình.
Hãy để cảm giác được đợi mẹ về là niềm mong đợi yêu thương, sẻ chia và hạnh phúc. Đừng để nỗi đợi ấy trở thành vô vọng, mỏi mòn.
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mong Bạn Luôn Mỉm Cười Và Tiến Về Phía Trước | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.






