Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đi để trở về

2019-01-17 06:38

Tác giả:


blogradio.vn - Ngồi trên chuyến xe bus về quê, người ta không hồi hộp, không hy vọng, song, luôn luôn có một cảm giác bình đến lạ, khi nhắm hờ đôi mắt lại và lặng ngồi cảm nhận từng ô vuông ánh sáng đèn đường vàng vọt lướt trên sàn xe rồi vụt qua, và tan vào trời chiều đang đổ dần về bóng tối phía sau mình...

***

Gió rít từng cơn vun vút qua trên những dòng người tưởng như nối tiếp đến vô tận. Cái rét buốt đến với Hà Nội đột ngột với những cơn mưa xám xịt âm ỉ. Ra ngoài đường lúc này, người ta tưởng như người con gái Hà Nội thướt tha mà quyến rũ hôm nào là ảo ảnh. Thực chỉ còn lại cái bóng mùa đông lạnh lùng tàn nhẫn…

Tôi bắt đầu cuộc sống ở Hà Nội trong những ngày mùa thu tựu trường, những ngày mà nắng dìu dịu, vừa mang chút ẩm ướt của hạ lại vấn vương chút ngây thơ xuân thì nhưng đã phảng phất hơi lạnh ngày đông. Nắng thu Hà Nội dường như lúc nào cũng tươi mới như vậy, đi vào lòng người như thế...

Và, tôi đã bắt đầu những chuyến đi của mình từ Hà Nội mộng và thơ ấy...

blog radio, Đi để trở về

Tôi cùng cô bạn đã từng vượt gần trăm cây số trên chiếc xe con lúc 0h sáng về vùng biển vắng, chỉ để chờ ngắm bình minh trên biển.Vậy nhưng, chờ từ 3h sáng đến 6h sáng, chỉ chờ được lác đác những ngôi sao biển, gió biển rít từng đợt và cơn mưa rét buốt tựa như giọt nước mắt của lòng biển thét gào. May mắn thay, trong những giây phút ngắn ngủi sắp rời đi để về với phố thị tất bật, chúng tôi thấy được mặt trời đỏ ối qua tấm kính chảy dài những giọt nước mưa, lửng lơ giữa lằn ranh trời và biển, trùm lên bóng một con thuyền đánh cá xa xa vào bờ.

Đôi chân của tôi chưa bao giờ muốn dừng ở một nơi cố định. Tôi đã trải qua cái cảm giác đạp xe vun vút suốt đêm với lũ bạn giữa lòng thủ đô Hà Nội rộng thênh thang. Rũ bỏ đi tất cả xô bồ, tranh đua, phức tạp, tôi cuốn mình vào đêm Hà Nội một ngày thu cổ kính và hào hoa.

Sau những giờ học bận rộn trên lớp, tôi vẫn thường đi bộ vào mỗi chiều để vận động tuyên truyền hiến máu. Đến lúc ấy, tôi mới sâu sắc hiểu được, cảm giác nỗ lực hết mình cho một hoạt động ý nghĩa mà không nhận lại bất kỳ lợi ích kinh tế nào, nó khiến ta thấy cuộc đời ta có ý nghĩa, thấy sự sống của ta san sẻ cho nhiều sự sống khác. Dường như có một gia đình khác không phải nơi ta sinh ra và lớn lên, mà là nơi ta dựa vào, nơi mọi người nắm tay nhau, mọi người nỗ lực cùng nhau, nơi mọi người khoác vai nhau hát vang những bài ca tuổi trẻ.

Và, còn vô vàn những chuyến đi khác mà tôi không đếm xuể, những chuyến đi bồng bột, những chuyến đi thâu đêm, những chuyến đi trải nghiệm,... Vậy nhưng, sau những chuyến đi ấy, sau những chuyến đi “trưởng thành” nhiều nước mắt, nhiều nụ cười, hạnh phúc và đau thương ấy, dường như vẫn không có chuyến đi nào như những chuyến đi ngày bé, những chuyến đi cùng gia đình mình...

Lúc nhỏ, ba mẹ thường đưa tôi đi biển, lên núi. Có một đợt đi biển Sầm Sơn, khi chúng tôi đang ngâm mình dưới dòng nước thì mưa đột ngột, nhưng chúng tôi vẫn ham cái đợt sóng trùng trùng ấy, thế nên, bố mẹ quây chúng tôi vào một vòng tròn, lấy áo che mưa cho chúng tôi vầy nước. Trong vòng tròn ấy, không có nắng, chỉ có những đợt sóng dập dềnh và ướt sũng, mà ấm áp lạ lùng.

blog radio, Đi để trở về

Và, hôm nay, sau một khoảng thời gian dài xa quê, tôi đang trở về. Đây không phải chuyến đi cuối cùng của tôi, đây cũng không phải chuyến đi nhiều kỉ niệm và sâu sắc nhất, nhưng đây là chuyến đi trở về.

Trở về có lẽ chỉ để ăn một bữa cơm vội vàng giản đơn do chính tay mẹ nấu.

Trở về có lẽ chỉ để quấn mình trong chiếc chăn con, bên cạnh gia đình, để mà sáng hôm sau lại vội vã rời đi.

Trở về có lẽ chỉ để nghe những lời cằn nhằn của mẹ, chỉ vì con không đi tất, chỉ vì con mặc áo không đủ ấm.

Trở về có lẽ chỉ để kì kèo với thằng em nhỏ về việc dọn dẹp nhà cửa.

Vậy nhưng, sau tất cả, vẫn là không có chuyến đi nào tôi mong mỏi bằng chuyến đi về nhà, về với mái ấm thân thuộc của riêng tôi....

Đó là khi đôi chân tôi đã mỏi, khi những giọt nước mắt đã khô, khi tình yêu và cả nỗi đau bỏ lại sau lưng, tôi trở về nhà.

Ngồi trên chuyến xe bus về quê, người ta không hồi hộp, không hy vọng, song, luôn luôn có một cảm giác bình đến lạ, khi nhắm hờ đôi mắt lại và lặng ngồi cảm nhận từng ô vuông ánh sáng đèn đường vàng vọt lướt trên sàn xe rồi vụt qua, và tan vào trời chiều đang đổ dần về bóng tối phía sau mình...

© tôi thích uống trà sữa – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

Nơi cỏ mọc xanh rì

Nơi cỏ mọc xanh rì

Người ta vẫn thường khen má giỏi, nhưng má khiêm tốn: “Tôi chỉ đang sống thôi mà.” Nhưng tôi biết má sống không chỉ cho má mà còn cho nhiều hơn một người, đó là chúng tôi. Rằng một điều hiển nhiên mà cả xóm đều biết, nhờ má mà có những mùa nước lũ không ai bị bỏ lại.

Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?

Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?

Những lời nói, cử chỉ, sự thờ ơ, ám thị, khinh miệt hay hạ thấp người khác một cách có chủ ý và lặp đi lặp lại cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực tinh thần.

Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22

Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22

Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.

Nếu có thể hãy chọn thứ tha

Nếu có thể hãy chọn thứ tha

Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.

back to top