Đi để trở về
2019-01-17 06:38
Tác giả:
Gió rít từng cơn vun vút qua trên những dòng người tưởng như nối tiếp đến vô tận. Cái rét buốt đến với Hà Nội đột ngột với những cơn mưa xám xịt âm ỉ. Ra ngoài đường lúc này, người ta tưởng như người con gái Hà Nội thướt tha mà quyến rũ hôm nào là ảo ảnh. Thực chỉ còn lại cái bóng mùa đông lạnh lùng tàn nhẫn…
Tôi bắt đầu cuộc sống ở Hà Nội trong những ngày mùa thu tựu trường, những ngày mà nắng dìu dịu, vừa mang chút ẩm ướt của hạ lại vấn vương chút ngây thơ xuân thì nhưng đã phảng phất hơi lạnh ngày đông. Nắng thu Hà Nội dường như lúc nào cũng tươi mới như vậy, đi vào lòng người như thế...
Và, tôi đã bắt đầu những chuyến đi của mình từ Hà Nội mộng và thơ ấy...
Tôi cùng cô bạn đã từng vượt gần trăm cây số trên chiếc xe con lúc 0h sáng về vùng biển vắng, chỉ để chờ ngắm bình minh trên biển.Vậy nhưng, chờ từ 3h sáng đến 6h sáng, chỉ chờ được lác đác những ngôi sao biển, gió biển rít từng đợt và cơn mưa rét buốt tựa như giọt nước mắt của lòng biển thét gào. May mắn thay, trong những giây phút ngắn ngủi sắp rời đi để về với phố thị tất bật, chúng tôi thấy được mặt trời đỏ ối qua tấm kính chảy dài những giọt nước mưa, lửng lơ giữa lằn ranh trời và biển, trùm lên bóng một con thuyền đánh cá xa xa vào bờ.
Đôi chân của tôi chưa bao giờ muốn dừng ở một nơi cố định. Tôi đã trải qua cái cảm giác đạp xe vun vút suốt đêm với lũ bạn giữa lòng thủ đô Hà Nội rộng thênh thang. Rũ bỏ đi tất cả xô bồ, tranh đua, phức tạp, tôi cuốn mình vào đêm Hà Nội một ngày thu cổ kính và hào hoa.
Sau những giờ học bận rộn trên lớp, tôi vẫn thường đi bộ vào mỗi chiều để vận động tuyên truyền hiến máu. Đến lúc ấy, tôi mới sâu sắc hiểu được, cảm giác nỗ lực hết mình cho một hoạt động ý nghĩa mà không nhận lại bất kỳ lợi ích kinh tế nào, nó khiến ta thấy cuộc đời ta có ý nghĩa, thấy sự sống của ta san sẻ cho nhiều sự sống khác. Dường như có một gia đình khác không phải nơi ta sinh ra và lớn lên, mà là nơi ta dựa vào, nơi mọi người nắm tay nhau, mọi người nỗ lực cùng nhau, nơi mọi người khoác vai nhau hát vang những bài ca tuổi trẻ.
Và, còn vô vàn những chuyến đi khác mà tôi không đếm xuể, những chuyến đi bồng bột, những chuyến đi thâu đêm, những chuyến đi trải nghiệm,... Vậy nhưng, sau những chuyến đi ấy, sau những chuyến đi “trưởng thành” nhiều nước mắt, nhiều nụ cười, hạnh phúc và đau thương ấy, dường như vẫn không có chuyến đi nào như những chuyến đi ngày bé, những chuyến đi cùng gia đình mình...
Lúc nhỏ, ba mẹ thường đưa tôi đi biển, lên núi. Có một đợt đi biển Sầm Sơn, khi chúng tôi đang ngâm mình dưới dòng nước thì mưa đột ngột, nhưng chúng tôi vẫn ham cái đợt sóng trùng trùng ấy, thế nên, bố mẹ quây chúng tôi vào một vòng tròn, lấy áo che mưa cho chúng tôi vầy nước. Trong vòng tròn ấy, không có nắng, chỉ có những đợt sóng dập dềnh và ướt sũng, mà ấm áp lạ lùng.
Và, hôm nay, sau một khoảng thời gian dài xa quê, tôi đang trở về. Đây không phải chuyến đi cuối cùng của tôi, đây cũng không phải chuyến đi nhiều kỉ niệm và sâu sắc nhất, nhưng đây là chuyến đi trở về.
Trở về có lẽ chỉ để ăn một bữa cơm vội vàng giản đơn do chính tay mẹ nấu.
Trở về có lẽ chỉ để quấn mình trong chiếc chăn con, bên cạnh gia đình, để mà sáng hôm sau lại vội vã rời đi.
Trở về có lẽ chỉ để nghe những lời cằn nhằn của mẹ, chỉ vì con không đi tất, chỉ vì con mặc áo không đủ ấm.
Trở về có lẽ chỉ để kì kèo với thằng em nhỏ về việc dọn dẹp nhà cửa.
Vậy nhưng, sau tất cả, vẫn là không có chuyến đi nào tôi mong mỏi bằng chuyến đi về nhà, về với mái ấm thân thuộc của riêng tôi....
Đó là khi đôi chân tôi đã mỏi, khi những giọt nước mắt đã khô, khi tình yêu và cả nỗi đau bỏ lại sau lưng, tôi trở về nhà.
Ngồi trên chuyến xe bus về quê, người ta không hồi hộp, không hy vọng, song, luôn luôn có một cảm giác bình đến lạ, khi nhắm hờ đôi mắt lại và lặng ngồi cảm nhận từng ô vuông ánh sáng đèn đường vàng vọt lướt trên sàn xe rồi vụt qua, và tan vào trời chiều đang đổ dần về bóng tối phía sau mình...
© tôi thích uống trà sữa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?