Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con muốn sống để được thấy mẹ cười

2013-08-14 09:54

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Rồi ngày mai cũng đến và trời cũng tạnh mưa thật. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua từng kẽ lá, len lỏi vào phòng bệnh nhưng con bé không còn nữa. Bên khung cửa sổ chỉ thấy một người đàn bà lặng lẽ quan sát đám trẻ đang chơi đùa trên sân lớn của bệnh viện thỉnh thoảng nở một nụ cười mãn nguyện.

***

-    Bác sĩ! Bác sĩ! Tôi cầu xin bác sĩ hãy cứu con gái tôi. Cháu là tất cả của tôi!

Lời khẩn cầu của chị ngập trong nước mắt của sự tuyệt vọng và đau đớn khôn cùng. Vị Bác sĩ già nhìn chị đầy ái ngại vừa như cảm thương vừa như bất lực.

-    Tôi rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Thận của cháu không còn hoạt động nữa. Tôi e rằng thời gian của cháu còn rất ngắn, tối đa … là 7 ngày.

Chị không còn nghe thấy gì nữa , mọi thứ như một dấu chấm hết, chị còn sống làm gì nữa đây. Từng lời, từng lời bác sĩ nói như hàng trăm hàng ngày mũi dao đâm thẳng vào cuộc đời của chị - một sự vô vọng đến cùng cực. Vì sao, vì sao lại là con bé, con bé mới 7 tuổi, nó còn quá nhỏ, vì sao ông trời lại tàn nhẫn với chị như vậy? Vì sao người nằm trên giường bệnh không phải là chị mà lại là con bé? Vì sao? Hàng ngàn câu hỏi vì sao hiện ra và không có lời đáp. Mỗi một câu hỏi vì sao là một ngàn lần tâm hồn chị rỉ máu, một nỗi đau tột cùng của người mẹ.

Trong phòng bệnh chỉ có tiếng kêu ro ro khô khốc của hệ thống máy lọc máu, im lặng đến đáng sợ. Bất định nhìn từng giọt dung dịch chầm chậm được đưa vào cơ thể con bé, văng vẳng bên tai lời của vị bác sĩ già mà lòng chị quặn thắt từng cơn, nước mắt nhòe đi trên gương mặt gầy rộc cảu chị. Niềm yêu thương như nghẹn lại không thốt được thành lời. Giờ đây, chị không còn biết mình phải làm gì, chỉ biết nhìn con và khóc than cho số phận của mình.

love your smile

-    Mẹ ơi! Mẹ khóc đấy à? Sao mẹ lại khóc?

Nghe thấy tiếng con bé trong trẻo cất lên, chị giật mình bừng tỉnh. Dường như con bé rất mệt nhưng nó vẫn cố gượng nở một nụ cười cho chị yên lòng. Nhìn con như vậy chị thấy nỗi chua xót trào dâng.

-    Con dậy rồi à? Con có mệt không? Mẹ lấy nước cho con uống nhé!

-    Mẹ ơi! Con không mệt! Sao mẹ lại khóc? Mẹ đừng khóc, con không muốn mẹ buồn, con thích mẹ cười vì khi mẹ cười mẹ đẹp lắm.

Con bé nói một hơi rồi ngồi thở một cách khó nhọc nhưng nó vẫn cười. Con bé nói gì nhỉ? Nó thích nhìn chị cười. Nhưng bây giờ thì chị cười nổi không? Càng nhìn con chị càng thương con nhưng bất lực. Ôm thật chặt đứa con bé bỏng vào lòng và chị chỉ biết khóc, nước mắt măn chát như cuộc đời của chị.

-    Không con ạ! Mẹ không khóc! Mẹ hứa với con mẹ không khóc đâu.

-    Mẹ ơi! Con hứa với mẹ con sẽ luôn ở bên mẹ, con không chết đâu. Con sẽ chăm sóc cho mẹ, con sẽ làm mẹ cười hàng ngày. Mẹ ơi! Con yêu mẹ!

Chị phải làm gì đây? Chị ghì chặt con bé vào lòng mà vỗ về, mà an ủi. Bất lực và vô vọng.

-    Mẹ hứa! Mẹ hứa với con mẹ sẽ không khóc nữa. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì mẹ cũng không khóc. Mẹ yêu con – con gái yêu của mẹ.

Có lẽ chị chỉ làm được như vậy, chỉ có thể động viên con bé như thế, còn ngoài ra làm gì hơn nữa thì chị không thể chị bất lực rồi.

Ngày ngày trôi qua, mỗi sáng thức dậy, con bé đều bắt chị mở của sổ phòng bệnh để nó có thể nhìn thấy các bạn đang chơi đùa ngoài sân lớn của bệnh viện, để có thể nhìn thấy và cảm nhận thế giới qua những tia nắng rực rỡ nhảy nhót, tung tăng, vô tư  đùa nghịch rồi cuối cùng chui tọt vào phòng lặng lẽ nằm trên người con bé. Những lúc ấy, con bé lại cất tiếng cười ròn rã và ra chiều rất thích thú. Và con bé vẽ, vẽ rất nhiều, vẽ như chưa bao giờ được vẽ. Con bé vẽ những niềm mơ ước nhỏ nhoi của nó. Đó là được cắp sách đến trường và chơi đùa cùng các bạn. Đó là được cùng mẹ đi mua sắm, đi công viên, xuống bếp nấu cơm. Đó là những lần được đi biển ngồi trên bãi cát đợi mặt trời lên và vẽ. Con bé rất thích vẽ, thế giới xung quanh dù ảm đảm đến đâu thì con bé vẫn vẽ và trong tranh thế giới đó lại muôn màu muôn vẻ tươi tắn và hạnh phúc vẹn tròn. Hôm đó trời mưa từ sáng và mưa rất nặng hạt. Nằm trên giường bệnh con bé liên tục thở dài.

-    Mẹ ơi! Liệu mai có nắng không mẹ! con thích nhìn ánh mặt trời, mưa buồn quá

-    Con yên tâm đi, Chắc chắn ngày mai trời sẽ tạnh mưa, con sẽ lại được nhìn thấy ánh mặt trời lại được vẽ nốt bức tranh con đang vẽ dở.

Con bé có vẻ buồn bã:

-     Con vẽ xong rồi nhưng con sợ mai trời vẫn mưa… Hi vọng là hết mưa mẹ nhỉ!

Rồi ngày mai cũng đến và trời cũng tạnh mưa thật. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua từng kẽ lá, len lỏi vào phòng bệnh nhưng con bé không còn nữa. Bên khung cửa sổ chỉ thấy một người đàn bà lặng lẽ quan sát đám trẻ đang chơi đùa trên sân lớn của bệnh viện thỉnh thoảng nở một nụ cười mãn nguyện. Chị không được buồn và chị cũng không được khóc vì bức tranh cuối cùng của con bé – đứa con gái yêu quý của chị.

“Mẹ ơi! Con muốn sống để được nhìn thấy mẹ cười. Con yêu mẹ”


•    Bài dự thi của Phuong Vu <hatayphuong@>




Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Giữa bộn bề lo toan của cuộc sống trưởng thành, khi đã nếm trải bao thăng trầm, hỉ nộ ái ố, ta bỗng chạnh lòng nhớ về những tháng ngày thơ ấu hồn nhiên, vô tư bên vòng tay yêu thương của bố mẹ.

Chuyện tình ngày ấy

Chuyện tình ngày ấy

Có nắng trong hồn hoa bướm say Có kẻ trầm tư và bay bổng Có kẻ vô tư và thơ mộng Có kẻ say mê chốn nhân tình

Ngày đông

Ngày đông

“Có phải em không xứng đáng nhận được hạnh phúc không chị? Không xứng đáng được yêu thương, được bảo vệ, em chỉ là một người đi lang bạt ở nhờ nhà người khác. Người thương em nhất đã đi rồi, bây giờ, em không có nhà nữa rồi!”

Chuyến đi đến miền ký ức

Chuyến đi đến miền ký ức

Từng địa điểm, từng nền văn hóa mang đến cho tôi những trải nghiệm độc đáo và bài học quý giá về sự phong phú của thế giới. Tôi học được rằng, sự khác biệt không phải là điều để sợ hãi, mà là điều để đón nhận và tôn trọng.

Đắng cay

Đắng cay

Em biết ngày xuân hoa có bay Nắng đẹp lung linh tình lại say Xuân là ngọn gió mang hơi ấm Ghét ngọt ngào anh uống đời vui

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Việc bạn hiểu rõ chính mình, có thú vui, có sở thích sẽ giúp bạn trở nên quyến rũ, thú vị hơn!

"Em không thích môn Văn"

Một số bạn trong lớp trố mắt nhìn tôi đây bất ngờ, số khác thì không nhịn được kẽ cười. Cô cũng có chút bất ngờ. Tôi nhận thấy rằng: “Đời mình toi rồi”. Ai lại đi nói ghét môn văn ngay trước mặt giáo viên dạy văn cơ chứ.

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình không phải là một điểm đến, mà là một hành trình dài và ý nghĩa. Khi ta chấp nhận và yêu thương bản thân, ta tìm thấy một nguồn hạnh phúc chân thật, lấp lánh như ánh nắng sớm mai soi sáng tâm hồn.

Ánh Trăng

Ánh Trăng

Trăng nghiêng, trăng ngả, bóng trăng dài Hỡi người, đang ngồi đó đợi chờ ai Nhìn thấy người, ngồi sầu rưng mắt lệ Bóng hình người, đã mờ dần nhạt phai

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Không ai có thể quay về quá khứ để bắt đầu lại, nhưng mọi người đều có thể làm lại từ đầu ngay bây giờ và tạo dựng tương lai mới. Nhưng trước khi có thể thực hiện sự thay đổi này trong cuộc sống của mình, bạn phải buông bỏ những thứ đang cản trở và vô nghĩa.

back to top