Cơn bão đầu tiên
2020-06-24 01:10
Tác giả:
blogradio.vn - Nó mãi nhớ về cơn bão đầu tiên mà nó trải qua. Hai tiếng đồng hồ đợi chờ mà nuôi dưỡng cả một bước đi vững chãi trong đời nó. Và sau hai tiếng đó, bước chân của nó đã vững vàng hơn so với tuổi 12 của mình.
***
Mưa giận dữ đập thật mạnh lên cái máng nước bằng thiếc bên hông nhà. Cái nhà lá nhỏ quá, ba đứa trẻ không tìm được bất kì chổ ẩn nấp nào tốt hơn chiếc giường cao ráo và sạch sẽ duy nhất ở góc nhà.
Thằng anh tên Bảo, nó mít ước và yếu lòng như dòng suối đầu nguồn, nước mắt nó sẽ luôn chực trào ra bất cứ khi nào nhưng nó cố kìm nén lại, giống như con sư tử trong phim “Chiếc thuyền cứu thế” khi nhìn con mồi mà cố gắng không động lòng vậy. Tội cho nó chỉ vì nó là anh ba của hai đứa em 8 tuổi và 10 tuổi đang ở yên trong vòng tay nhỏ xíu của nó.
Cơn bão số 5 quả nhiên là một thử thách tâm lí cho rất nhiều người dân ở xóm Tân Lộc, một vùng quê nghèo của tỉnh Cà Mau. Quê nó nghèo, mọi người không sợ mất của, chỉ lo mất cái mạng quý giá duy nhất trong đời mình. Lỗi ở một chữ nghèo mà nghèo thì làm sao có đủ ti vi để cập nhật tin tức.
Cả làng chỉ được vài ba cái ti vi, với lại hàng xóm của nó có ai mà tin đài dự báo. Mà có lo thì cũng chẳng biết làm gì ngoài việc quấn thêm dây lạc dừa trên trần nhà, mua thêm vài khúc cao su để bọc lại vài thứ đồ quý giá nếu nhà nào có của cải. Kiểu như đi bước nào tính bước nấy ấy mà.
Và mẹ nó cũng thế. Từ chiều bà đã đi lên chợ Cà Mau để lấy hàng về bán. Chuyến hàng của mẹ nó thường là 1 kg đường, bột ngọt, tiêu, tỏi.... Cửa hàng của mẹ nó gồm cái bàn bằng gỗ đã xám màu, chân bàn lổ chổ những hang mối, có chổ đóng cục lại một tổ ong nho nhỏ. Mẹ tính thời gian đi và về là ba tiếng.

Mẹ nó y như người mẹ anh hùng đi chiến đấu, đạp chiếc xe cũ cà tàng, tự tin về nhanh để thực hiện lời hứa với các con. Ba chú chim non ngước lên nhìn mẹ, bé nhỏ nhất tên Trinh, nó cầm áo mẹ như muốn xin xỏ một cái gì mà không dám nói. Nó biết mẹ nó không tiền.
Hơn ba tiếng, chiếc đồng hồ điện tử duy nhất trong nhà nó bây giờ như một bức tranh triển lãm vô cùng nghệ thuật.
“Anh Bảo mấy giờ rồi?”
“Chưa đâu cưng”.
Con nít 8 tuổi hồi xưa không thông minh lanh lợi như trẻ con bây giờ, nó ngoan ngoãn và khờ khạo. Anh ba là thần tượng lớn nhất trong tuổi đời của nó. Anh ba nói là nó không có cãi và tin như bưng. Thằng bé thứ tư tên Thắng, anh ba rất thích tên của nó.
“Thắng vô nhà cưng, hết đồ thay rồi nghe, nãy mẹ dặn anh không cho hai đứa dọc mưa đó”.
Thắng dùng dằng nhưng không dám cãi lại. Thật ra thằng Bảo không phải tự dưng mà có uy với hai đứa em như thế. Bảo học giỏi, chăm chỉ và đặc biệt là có hiếu từ khi còn rất bé.
Mẹ cho mỗi đứa một con heo đất như một thủ tục. Bảo leo dừa mướn, gánh nước mướn. Bao nhiêu tiền của nó đều bỏ ống heo. Tết đến, việc đầu tiên mà nó làm là xếp tiền ngay ngắn để khoe mẻ với hai em. Sau đó, nó đặt hết tài sản vào tay mẹ như một món quà. Mẹ nó sẽ dùng tiền ấy mua mấy khúc vải về may đồ cho các em. Anh ba như thế thì hẳn là ước mơ của khối đứa em rồi còn gì.

Nó nhớ hoài lời hứa của mẹ và đinh ninh chờ đợi. Nhưng 5 giờ rồi, nó bắt đầu bối rối khi thấy trời tối hẳn, phần vì sợ, phần lo lắng cho mẹ. Trong lúc bối rối, nó dắt hai em lên giường với suy nghĩ đơn giản là tránh nước tràn vào nhà vì mưa bắt đầu lớn dần.
Nếu chỉ mưa thôi thì không sao cả, nó chỉ việc hứng nước chổ bị dột hoặc là xối nước ra sân nếu nước tràn vào nhà. Có điều nó không biết bão là gì? Và nó không phải chờ đợi lâu, một hiện tượng khí tượng tự nhiên hay nói đúng hơn là một cơn ác mộng của nó.
Khi mà ba đứa chưa kịp leo lên giường thì một tiếng rít ghê rợn len qua mấy cây tre trên mái nhà, một cơn gió như biết nói “Tao là gió lốc”. Nó bất giác ôm hai đứa em vào lòng như một phản xạ rất tự nhiên.
“Ghét thật, lâu lâu có một cơn gió như vậy thôi, hết rồi đó thấy chưa”. Nó lo hai em sợ vì cái ôm của nó nên nó vội an ủi. Nó sợ bão rồi đây, một hiện tượng mà nó trải nghiệm lần đầu.
Ba anh em ngồi hẳn trên giường. Không ai bảo ai mà ngồi sát vào nhau như nam châm. Và cơn gió thứ hai không hề thua kém về độ xoáy lại xuất hiện. Lần này, cơn gió lạ len hẳn vào mấy chổ hổng trên nhà, phà một hơi dài, làm mấy trang sách trên bàn lật ra lia lịa. Cơn gió biết nói đó như muốn trêu nó vậy.
Không biết an ủi hai em nó cái gì nữa nên nó vội nhìn chiếc đông hồ như cầu cứu. Gương mặt nhợt nhạt. Chắc vì mưa nên cả hai đứa nhỏ đều không nhận ra hai bàn tay lạnh run của thằng anh ba. Nó nhớ lại hết tất cả những gương mặt có thể an ủi mình lúc này.
Ba nó, nhưng ông đi buôn bán xa sao mà về kịp, nó tội nghiệp ba nó vì nuôi một gia đình đông con mà phải lặn lội xa nhà, xa tụi nó. Chế hai thì sao, nhưng chế nó đi học tận Sài Gòn rồi làm sao cười nói và an ủi nó đây. Mẹ nó lại lại là người mà bây giờ nó lo lắng nhất, bà đi quá lâu so với dự tính, trễ hẳn 1 tiếng rồi, nó nghĩ ngợi về điều xấu nhất cho bà và nước mắt nó sắp rơi ra.
Nhưng chỉ vài giây sau nó đã nhận ra nhiệm vụ của mình. Hai bàn tay nhỏ xíu bấu vào tay nó thật chặt, nó không đau mà hạnh phúc vì nhận ra mình cần che chở cho hai em. Mấy cơn gió ngày càng nhiều, mạnh, hung hãn và đầy thách thức với căn nhà lá vốn đã xiêu vẹo, với cả người mẹ tảo tần của nó.
Nó thấy con bé nhỏ sắp khóc đến nơi, cả người như nằm hẳn trong lòng nó rồi mà vẫn còn run. Nó biết bé út rất sợ lạnh nên kéo một phần mền bên thằng anh tư qua cho út.
Thằng Bảo nghĩ rằng nếu bây giờ nó khóc thì ngôi nhà nhỏ của nó sẽ là một dàn âm hưởng rùng rợn của ba đứa trẻ. Mà cả làng ai cũng biết tính quật cường và lạc quan của nó lớn thế nào, nó muốn ngôi nhà của mình luôn ấm áp.

Có khi nó bị chửi bởi những lời khó nghe vì lỡ làm bể mấy trái dừa của khách. Sợi dây kéo dừa của nó dùng nhiều lần rồi nên đã quá mục và đó là nguyên do. Nó không lấy tiền và hái thêm quài dừa khác để trả tiền dừa bị bể, gương mặt hiền lành của nó chưa nổi cáu với khách dù chỉ một lần. Người ta gọi đấy là duyên buôn bán chăng? Và nụ cười của nó đúng thật nhiệm màu, ít nhất là với hai em ngay tại lúc này.
Nó kể chuyện cười, hai đứa nhỏ nghe được vài ba chữ mà cũng cười như kiểu phản xạ vậy. Tụi trẻ biết anh nó đang kể chuyện bác Ba Phi vì loáng thoáng vài ba chữ như cọp xay lúa, chuột xếp hàng.
Trái tim Bảo như vỡ rụng mỗi khi cửa nhà đập rầm rầm. Nhưng nó trụ lại nhờ vào tiếng cười ngây ngô của hai cái nách tay bên cạnh. Ngọt ngào trào vào trong máu nó, ấm lại như được sưởi trước lò. Chỉ vậy thôi nó đã có thể đứng lên chống lại cơn gió gào thét ngoài kia. Nếu có tiếng két két mạnh trên trần nhà thì nó sẽ ngay lập tức kéo em xuống giường. Thì ra đấy là chỗ an toàn cuối cùng của nó rồi.
Sắp 7 giờ tối. Mẹ nó đâu? Nó sắp khóc, không phải vì lo cho em nữa, nó lo mẹ nó hơn. Nó yêu bà như thể bà là bầu trời bình yên nhất trên đời này. Nó suýt chết hai lần vì lên cơn co giật lúc còn bé. Xưa mà sốt xuất huyết thì chỉ biết là sẽ chết trước đã.
Mẹ nó vừa đi bác sĩ cho nó, vừa chạy thuốc nam cho nó. Và nó thoát chết rồi trưởng thành như một người đàn ông chân chính, ngọt ngào mà mạnh mẽ.

Và bây giờ là 7 giờ kém 5 phút. Ngoài trời đen như mực, chỉ có tiếng gió rít, tiếng mưa chứ chẳng có âm thanh của đàn ếch nhái vui tai như những cơn mưa trước. Hôm nay nó mới biết một cơn bão là như thế nào. Căn nhà đáng thương của gia đình nó có trụ lại được hay không nếu có một cơn lốc xoáy? Nó nghe mấy người đánh cá bàn tán lúc chiều như thế mà.
Két... két. Nước mắt tuôn, đôi tay buông hẳn ra, đôi chân vội vã, cả ba cùng nhảy xuống, chực chờ một cái ôm, một nụ cười ấm áp và một câu trách móc từ trong miệng chúng. Mẹ nó không có áo mưa, chiếc áo mưa cuộn tròn trên rổ xe để che mấy bọc đậu, đường gì đó.
Hai đứa trẻ như hai chú chim non khóc nức nở nắm bàn tay mẹ, dắt vào nhà. Thằng Bảo cười mà tay không quên cầm bọc đồ giúp mẹ. Mưa vẫn như trút nước, gió vẫn thổi.
“Sao giờ này mẹ mới về vậy mẹ?”
Bà biết đứa con trai lo lắng, giọng nó run run, bà đi vào nhà tắm, nói vọng ra:
“Giông quá làm ngã mấy cây to trên đường về, phải lâu lắm mọi người mới cùng nhau thông đường được đó con. Với lại gió quá nên mẹ dẫn xe chứ không đạp nổi.”
Hai mẹ con sắp rớt nước mắt. Ai cũng muốn vui vẻ nên cố gượng lại những chịu đựng của chính mình. Mẹ thì tội cho đàn con nhỏ bơ vơ ở nhà trong giông tố, nó thì tội mẹ phải một mình trong cơn bão khắc nghiệt.
Thằng nhỏ ráng kìm nén lắm, nhưng hình như đã quá giới hạn của một đứa bé 12 tuổi ấm áp và ngọt ngào. Nó hình dung ra những giọt nước mắt của mẹ hòa trong cơn mưa bão mà chân vẫn gắng gượng bước đi. Nó khóc rồi. Hai đứa em đang nhìn chăm chú vào bọc đồ hàng của mẹ, chẳng biết ất giáp gì, cũng òa khóc theo anh ba.
Mẹ hốt hoảng chạy ra, cái choàng tay của mẹ không còn ôm trọn ba đứa con, nhưng lại ấm áp hơn lò sưởi. Tụi nó quên luôn cơn gió ác nghiệt, cơn mưa lầm lì. Tụi nó quên rằng nước mưa đã tràn tới chân mình rồi, lại sắp phải lấy thau mà xúc nước đổ ra ngoài.
Bảo nhìn đồng hồ nhỏ trên bàn:
“Hai tiếng đồng hồ như một thế kỷ với con vậy mẹ ơi, nhưng sau cơn giông này thì con đã biết bão là gì và có lẽ lần sau con sẽ không sợ nữa mẹ ha?”
“Đúng vậy, tội nghiệp anh ba của mẹ”.
“Anh ba là nhất”. Hai đứa nhỏ hùa theo mẹ.
Đúng rồi, mẹ nó còn phải nể phục chức anh ba của nó mấy phần vì đã chiến thắng được nổi sợ của bản thân mình. Bảo chợt nhớ ra điều gì, chạy phăng vào trong bếp, lấy tô nước dừa cho mẹ nó uống.
“Chiều con hái dừa, người ta trả tiền còn cho thêm một trái đem về. Mẹ uống mau đi”.
Cơn bão như xúc động đến nghẹn ngào mất rồi, gió tắt hẳn mấy đợt xoáy mạnh, mưa rả rích.
Nó mãi nhớ về cơn bão đầu tiên mà nó trải qua. Hai tiếng đồng hồ đợi chờ mà nuôi dưỡng cả một bước đi vững chãi trong đời nó. Và sau hai tiếng đó, bước chân của nó đã vững vàng hơn so với tuổi 12 của mình.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Xem thêm: Giữa chúng mình là tình bạn hay đã chạm đến tình yêu?
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tiếc nuối vì những điều chưa kịp nói
Cô gái dành tình cảm đặc biệt cho một người bạn thân suốt thời niên thiếu, nhưng chưa từng dám thổ lộ. Cả anh và cô đều đã từng trải qua những mối tình không trọn vẹn, đến khi anh tỏ tình sau nhiều năm, cô lại vì sợ mất đi tình bạn mà im lặng. Sau đó, anh có người yêu mới và kết hôn, còn cô vẫn giữ tình cảm trong lòng. Cuối cùng, cô chọn cách buông bỏ trong lặng thầm, trân trọng mối tình ấy như một kỷ niệm thanh xuân một phần đẹp nhưng không thể giữ.
Chuyện của ta
Giữa đêm ta nâng chén rượu xưa Thương thay một kiếp, của kẻ đa tình Tình suy chả có, kẻ đồn người xa Đào hoa vạn kiếp, tình duyên mỏng mờ
Những âm thanh bị lãng quên
Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.




