Chuyện tình giàn hoa giấy
2018-06-18 01:25
Tác giả:

Ba tôi bảo rằng hoa giấy nở chẳng như hoa cải, hoa đào, hoa sen,… Loài hoa suốt bốn mùa khoe sắc dâng đời. Loài hoa mà ba bảo cả mẹ và ba đều yêu thích. Khi chị em tôi sinh ra, trước cổng nhà, giàn hoa giấy đã ung dung khoe thắm và trở thành khung trời kỉ niệm của gia đình.
Hoa giấy còn có tên gọi khác là hoa móc diều. Chúng có rất nhiều loại với đủ các màu sắc. Màu trắng thanh thiết như trang giấy, màu hồng phấn ngọt ngào, hồng cánh sen hay đỏ rực. Có màu tím nhạt mộng mơ, màu cam nổi bật và cả màu vàng kiêu sa… Hoa giấy không tỏa hương và không kết trái nhưng hiếm có loài hoa nào mà mùa nào cũng rực rỡ như chúng. Mỗi mùa, chúng đều nở hết mình, dâng hiến hết mình, dẫu ít có ai nhắc đến chúng như những loài hoa khác. Những cánh hoa mỏng manh tựa cánh bướm nhưng vẫn bung mình giữa đất trời, nắng gió.
Mẹ bảo, hoa giấy tượng trưng cho sự gắn kết, cho tình cảm gia đình và đem đến sự may mắn, hạnh phúc. Sau khi ba mẹ cưới nhau rồi có nhà riêng, ba đã trồng bụi hoa giấy màu cánh sen ngay đầu ngõ và còn chuẩn bị sẵn cho chúng một cái giàn leo chắc chắn. Đất, nước và sự chăm sóc tỉ mẩn của ba mẹ khiến cho bụi hoa giấy chẳng bao lâu đã trở thành một giàn hoa nổi bật giữa nền trời xanh thẳm. Mỗi lần ngang qua nhà tôi, ai nấy đều tấm tắc, trầm trồ khen ba khéo tay.
Sớm tinh mơ, khi những hạt sương đêm còn cố nán lại ủ ê trên lá, trên hoa và lũ chim mắt hãy còn lim dim ngái ngủ, chị em tôi đã gọi nhau ra khỏi giường, vội ùa ra trước cổng nhặt những bông hoa giấy màu cánh sen, mải mê kết thành chiếc vòng đeo tay, đeo cổ, kịp cất vội trong ngăn cặp dùng làm quà cho mấy đứa bạn thân trên lớp. Cũng những buổi sáng ấy, trước giờ đến cơ quan, ba vẫn thường ngồi ở bộ bàn ghế đá đặt ngay sát cổng, dưới giàn hoa giấy, nhâm nhi tách trà sáng, mắt đắm đuối ngắm giàn hoa dịu dàng. Mẹ quét dồn lớp hoa giấy trải thảm đầy lối ra vào ngõ, cùng ba rủ rỉ chuyện sự tích hoa giấy vốn đã nằm lòng.
Giọt mưa đầu hạ lác đác buông mình. Giàn hoa giấy đung đưa theo gió. Sự dịu dàng và duyên dáng của chúng gợi nhớ câu chuyện tình của ba và mẹ. Ba lẩm nhẩm đọc mấy câu ca trong một bài hát đã thuộc lòng:
“Mưa trên giàn bông giấy
Mưa ướt cánh hoa yêu
Mưa khơi niềm thương nhớ
Mưa nhắc chuyện năm xưa…”

Ba kể rằng ngày xưa nhà ngoại cũng có giàn hoa giấy trước ngõ. Mỗi lần đi ngang qua ba vẫn thường nép mình dưới giàn hoa giấy để nhìn trộm mẹ. Biết mẹ thích hoa giấy, ba viện cớ cũng thích hoa, sang xin ngắm hoa nhưng kì thực là để được gặp mẹ, được nói vu vơ vài ba câu nói bâng quơ cố ý để mẹ hiểu. Tình yêu hoa giấy nảy nở kết thành tình yêu đôi lứa lúc nào chẳng biết. Và ba cũng yêu loài hoa ấy khi nào. Chỉ biết mỗi lần kể lại, mẹ đều tủm tỉm còn ba thì lắc đầu ngắc ngứ cười.
Tôi tò mò hỏi vì sao thân hoa giấy lại có nhiều gai? Tại sao thân chúng khẳng khiu vậy mà leo được cao vậy? Và tại sao những bông giấy lại mọc sít sát nhau đến thế? Những lúc ấy ba chỉ hiền từ mà đáp rằng thân bông giấy có gai vì chúng muốn bảo vệ cho những cánh hoa mỏng manh. Và dù khẳng khiu nhưng vẫn cố gắng leo cao để dẫn lối cho những cành hoa vươn lên đón nắng, đón gió. Còn những bông giấy mọc sát bên nhau tựa anh em trong một nhà, tựa ba mẹ bên con cái, đùm bọc, yêu thương, che chở lẫn nhau.
Hoa giấy nở bốn mùa trong năm nhưng đẹp và rực rỡ nhất phải là mùa hè. Vì mùa hè có nắng gay gắt, có gió nồng nồng. Đứng giữa hè mà ngắm nắng xuyên qua từng kẽ lá, cánh hoa thì chẳng khác nào đang được thả hồn mình giữa bức tranh lãng đãng, mơ màng. Hoa giấy không ngào ngạt, quyến rũ như hoa hồng, hoa sữa; nó khiêm nhường, giản dị nhưng đủ quyến rũ và say đắm lòng người.
Nắng hè khoác lên vạn vật chiếc áo giòn tan, ngòn ngọt. Mẹ đi làm về, dừng lại dưới giàn hoa giấy đầu ngõ. Nắng đậu trên vai mẹ bỗng chốc nhảy tót lên giàn bông giấy nằm sõng soài. Ba từ trong nhà ra đón và dắt xe cho mẹ. Nhặt một bông hoa giấy vừa đáp xuống vai áo mẹ, ba mỉm cười như trao gửi lời thương yêu. Mẹ đáp lại ba bằng cái gật đầu ngượng ngùng. Bao vất vả, bộn bề của cuộc sống bỗng chốc thu nhỏ lại bằng hai chữ an nhiên. Tôi nhận thấy niềm hạnh phúc dâng đầy trong đáy mắt mẹ.
Một ngày ngồi trước hiên nhà nhìn ra, ngắm từng chùm bông giấy buông rèm nơi đầu ngõ, lòng tôi bỗng rộn lên một niềm bâng khuâng, xao xuyến rất lạ. Cứ như có ai đó đang đứng nép mình ngoài cổng lén nhìn vào vì cũng yêu những chùm hoa giấy như tôi…
© Thu Đình – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.







