Chuyện kể...
2012-12-18 15:48
Tác giả:
Bình chọn bài viết bằng cách nhấn vào nút Chia sẻ (share) lại nội dung thông tin dẫn lại bài viết này tại FanPage của Blog Việt
Bài dự thi Cuộc sống vẫn tươi đẹp
Câu chuyện kể về một gia đình nhỏ có 3 mẹ con, 2 đứa con
trai cùng với người mẹ, bố của chúng đã mất sớm...
Gia đình họ thuộc dạng khó khăn khi nguồn kinh tế
chủ yếu chỉ còn người mẹ gánh vác, 2 anh em họ rất nghe lời rất biết chuyện,
người mẹ thấy rất yên lòng. Một hôm, khi người anh trai không thể cưỡng lại nỗi
cái bồng bột kém suy nghĩ của một đứa trẻ 19 tuổi, nó lấy chiếc xe gắn máy của
mẹ nó, trên đường phóng như bay theo lời thúc dục của đứa em trai ngồi phía
sau.. tốc độ quá nhanh, nó không thể nào kiểm soát được mọi thứ trên đường, đột
nhiên tránh một đứa trẻ đi xe đạp trên đường, xe tông thẳng lên lề, làm đứa em
trai ngồi phía sau rơi xuống đất, đầu không đội nón bảo hiểm, đứa em nhỏ trượt
dài trên đường, đầu va xuống đất.. người anh trai hoảng hốt ôm chặt lấy đứa em
trai khóc oà kêu cứu.
Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán đứa em trai bị tổn thương nặng ở cột sống không thể đi lại được nữa. Khi đó thì người anh trai, với người mẹ chỉ có thể đứng bên giường bệnh của đứa em nhỏ khóc.. tiếc thương đứa trẻ. Suốt đời này nó chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Chỉ một giây phút bồng bột thiếu suy nghĩ của một đứa trẻ 19 tuổi thôi mà đã gần như huỷ hoại cả một đứa trẻ khác chỉ mới 12 tuổi. Đứa em đã từng là một kiện tướng thể thao, vậy mà giờ đây cuộc sống của nó sao này lại... Cả thế giơi trong người em dường như sụp đổ.Trong cái giây phút người anh đứng cạnh chiếc bệnh mà đứa em trai nó đang hôn mê, nó đã lập ra cho mình một mục tiêu, mục tiêu để bù đắp lại những gì nó đã gây ra.. nó đã quyết tâm trở thành bác sĩ, một quyết tâm bằng cả lòng nhiệt quyết và trách nhiệm của một người anh thất bại.
Thời
gian trôi qua, nó đã trở thành một bác sĩ rất mựctận tâm với nghề, đặc biệt là
rất yêu thương đứa em trai của mình.. nó cố gắng để dành thật nhiều tiền cho đứa
em ra nước ngoài.
Nhưng
đứa em thì cũng không thua kém gì, nó tuy tàn mà không phế, một gương mặt deã nhìn, một đôi măt sáng, nó rất tốt bụng, hay giúp đỡ
người khác, mang lại tiếng cười cho mọi người xung quanh, nó gần như hoàn hảo nếu
như....
Nhưng nó chưa bao giờ tự ti với bản thân mình,
tình yêu thương của gia đình đã bồi đắp nên một người đàn ông như thế. Nó rất
thích chơi thể thao, tuy rằng chân nó không đi lại được, phải di chuyển bằng xe
lăn, nhưng nó chưa bao giờ xem đó là khuyết điểm của mình, hiện giờ nó đang
tham gia hội đấu kiếm dành cho những người khuyết tật, huấn luyện viên không ngớt
lời khen ngợi nó, thành tích của nó được đề cử xa hơn cho những giải đấu lớn..
nhưng đó chỉ giành cho những người khuyết tật, nếu như..., có hàng ngàn câu hỏi
"tại sao", hay " nếu như" .. đặt ra của người anh trai nó.
Rồi
chuyện đến rồi nó cũng sẽ đến, khi nó đã gặp và yêu một cô gái, cô gái rất đáng
yêu, tốt tính hoà đồng và rất vui vẻ, trùng hợp khi cô gái đó là thực tập sinh của
anh trai nó, nó chỉ dám nhìn cô gái từ phía xa, quan tâm với tư cách là bạn bè,
khi buồn cô gái ấy có thể gọi nó ra bất cứ lúc nào, cùng tâm sự, cùng chuyện
trò, với nó tình yêu chỉ thế là đủ, nó không dám đòi hỏi gì thêm, bởi vì...
Khi anh nó biết được chuyện, anh nó rất tức giận,
nói rõ cho nó nghe.. khuyên nó không nên tự ti nữa.. Bởi vì tình yêu của
nó quá lớn, để người nó yêu phải mạo hiểm thì không thể được.. với nó là
không thể.. nó đã khóc và nói rất nhiều, nhưng "con dao" khứa vào trong
da thịt anh nó chính khi nó bảo rằng:" ...khoảng cách của nó và cô gái quá
lớn, lúc nào khoảng cách của 2 người cũng là nữa mét, lúc nào nó cũng chỉ ngồi
trên xe lăn.." nó khóc và đi ngay vào phòng đóng cửa lại. Người anh càng tổn
thương nhiều hơn nó dù chưa bao giờ nó trách anh mình.
Đến khi cô gái đã phát hiện ra rằng mình cũng đã
yêu câu ta thì cô ấy đã do dự, do dự anh ấy chỉ có thể đi lại băng xe lăn, cô vẫn
chưa thể đón tiếp tình cảm đó được, cô chỉ có thể xem cậu ta là bạn, những vấn
đề xa hơn cô vẫn chưa dám nghĩ đến.
Trong lúc này, người anh trai muốn xoá bỏ đi mặc
cảm của nó, anh nó đã tìm được cho nó một chiếc xe lăn có thể giúp nó tự mình đứng
lên. Người anh đưa nó ra bờ sông cho nó thử ngồi lên chiếc xe, trong cái giây
phút đó thật sự rất kỳ diệu,... chiếc xe
từ từ, từ chút một nâng đứa em thẳng lên, để xoá bỏ đi cái khoảng cách mà nó đã
đặt ra cho tình yêu của mình, người anh đã làm được, cái mà nó hy vọng từ bấy
lâu nay đã được thực hiện, nó đã có thể đứng lên, chưa bao giờ nó có cái cảm
giác khác biệt như vậy, thì ra ngắm hoàng hôn với nó chưa bao giờ đẹp như vậy,
nó đã đứng lên được rồi, nước mắt cũng đã ứa ra, cả gia đình ôm chầm lấy nhau
trong nước mắt hạnh phúc. Đó cũng là lúc nó đã lấy lại tự tin cho bản thân
mình.
Lần này nó đã lấy đủ can đảm đứng trước mặt người
con gái nó yêu nói lời thật lòng, cô gái đó không biết phải ứng xử thế nào nữa.
Nó hẹn cô gái đó vào ngày nó thi đấu kiếm, nếu như có thể thì hãy đến cổ vũ nó,
để chứng minh rằng nó đủ mạnh để bảo vệ người nó yêu, cô gái rất do dự và vẫn
chưa cho nó câu trả lời.
Về đến nhà cô ấy cũng không ngừng suy nghĩ,
trong lúc này một người bạn của cô ấy nói rằng, " cô nghĩ cậu ta lúc nào
cũng cần người khác chăm sóc sao?, cô nghĩ những người khuyết tật không thể tự
chăm sóc cho mình sao?.. cậu ta rất khoẻ mạnh không cần ai chăm sóc cả, cô đó
lúc nào cũng hậu đậu, hời hợt, mới cần người khác chăm sóc đó".. cô gái lặng
đi.. không nó thêm gì cả!..
"Cố lên!cố lên!!.." Đó là không khí
hào hừng trong cuộc thi đấu kiếm của nó, bước đầu nó thi đấu có phần kém đối thủ,
hôm nay nó đã không còn là nó, nó cũng không biết nữa, hay đó là lý do trên
kháng đài thiếu vắng một người,... Trận đấu tạm dừng trong giây lát...
"'đùng" một tiếng, có người đẩy cửa bước vào, thì ra cô gái đó
đã tới... nó dường như đã tiếp thêm nhiều sức lực, cô gái lớn tiếng hô to
"chẳng phải cậu đã nói sẽ chiến thắng cho tôi xem sao?.. đấu như thể
mà xem được à"!! cô gái đã tiếp thêm sức cho chàng trai để thắng một trận
đấu vô cùng vinh quang.
Tất cả bạn bè tụ hợp lại ăn mừng cho chiến thắng của chàng trai đó, tất cả hò reo trong niềm vui, con chàng trai chỉ cười hạnh phúc ngồi cạnh nắm tay cô gái đó. Chưa bao giờ người mẹ nhìn thấy đứa con của mình cười hạnh phúc như vây.. bà cũng cười rơi cả nước mắt...
Buổi
tiệc kết thúc, mọi người ra về, chàng trai cùng cô gái đi dạo, cô gái đẩy
chiếc xe, hai người vừa đi vừa cười, vừa trò chuyện... vì đây là lần đầu
tiên hẹn hò của hai người.. họ gặp bên đường có một bà lão cũng đang đẩy lấy một
ông lão, tóc đã bạc phơ, chàng trai ậm ừ.. hỏi cô gái " vậy cậu sẽ đẩy
mình đi dạo đến khi nào?? " cô gái trả lời rằng :" tôi sẽ đẩy cậu cho
tới khi tóc đã bạc hết, răng cũng chẳng còn, tớ cũng sẽ đẩy cậu đi dạo khắp mọi
nơi!!" Bàn tay của chàng trai nắm tay tay cô gái nở một nụ cười vô cùng hạnh
phúc.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ, đột
nhiên trên lầu có một ai đó dùng chai ném xuống đường rất nguy hiểm, ngay lúc
đó để đẩy ông lão lúc nãy ngồi trên xe lăn tránh khỏi cái chai rơi xuống nó đã
lao tới, đẩy ông lão ra, đỡ lấy cho ông ta một cái chai vào đầu... chàng trai
năm bất động trên đường, máu chảy rất nhiều, ngay lập tức đưa anh chàng vào bệnh
viện.
Nó được
chuyển đến phòng mổ, các bác sĩ đang cấp cứu cho nó trong đó, người nhà và bạn
bè đang đứng đợi bên ngoài, mọi người rất hồi hộp, chờ đợi kết quả... một tiếng,
hai tiếng.. từng giây từng khắc đồng hồ
đang trôi qua, mọi người đang thật sự rất hoang mang.. đã hơn 4 tiếng rồi vẫn
chưa thấy kết quả.. Đột nhiên phòng phẫu thuật bước ra một bác sĩ với nét
mặt đầy thất vọng.. từng bước một đi lại cạnh người mẹ nói: "xin lỗi!!
chúng tôi đã cố gắng hết sức, mời bà vào gặp mặt anh ta lần cuối!" người
bác sĩ quay đi, dù người mẹ không ngừng hỏi người bác sĩ, cùng những giọt nước
mắt đầm đìa, cô gái đã khóc oà lên và ngất ngay tại chổ..
Người mẹ bước vào phòng nhìn mặt đứa con mình lần cuối, đứng cạnh đó có cả người anh của nó nữa, người anh chỉ có thể nhìn nó thôi, bởi vì anh nó đã thật sự rất cố gắng rồi, nhưng anh nó không thể nào không tự trách mình.. mình là một bác sĩ mà không thể...
Chàng trai đã ra đi, đi về một nơi không có sự
đau khổ.. một nơi mà những người yêu thương anh ta không thể nào chạm được vào
anh ta, nhưng anh ta sẽ về trong giấc mơ của chúng ta.. Trong buổi lễ mọi người
đã rất buồn, nước mắt đã rơi quá nhiều cho một con ngươi đã đi xa, nhưng khi nhớ
lại anh ta thì mọi người sẽ cười, sẽ cười.
Không
quan trọng bạn là ai, bạn như thể nào, chỉ cần bạn có một trái tim nhiệt huyết,
một tấm lòng rộng lớn, thì không thứ gì có thể cản trở ước mơ của bạn.
- Bài dự thi của Pupij Nguyen - littleflower0807@
Blog Việt – Blog Radio trân trọng thông báo và rất mong nhận được sự tham gia nhiệt tình từ quý bạn đọc! Mời bạn click vào đây để gửi bài dự thi "Cuộc sống vẫn tươi đẹp"
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?