Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chỉ còn lại tình yêu

2012-12-18 17:11

Tác giả:



Bình chọn bài viết bằng cách nhấn vào nút Chia sẻ (share) lại nội dung thông tin dẫn lại bài viết này tại FanPage của Blog Việt

Bài dự thi Cuộc sống vẫn tươi đẹp

“Với những người khuyết tật, chỉ nên nói rằng họ thiếu may mắn, xin đừng nói rằng họ bất hạnh, họ vẫn có những niềm hạnh phúc rất đời thường, rất giản dị và gần gũi như tất cả chúng ta. Trong trái tim của họ tình yêu vẫn nồng nàn,cuộc sống này vẫn thật tươi đẹp như những gì vốn có. Có chăng chỉ vì vô tình chúng ta không nhận ra đấy thôi!                                     

*****

Từ ngày hôm đó đã mười năm trôi qua, cô không còn gặp anh nữa. Hình bóng của anh trong cô và ngay cả những kỉ niệm, không hẳn là quên đi nhưng đã không còn rõ ràng nữa. Cô đã lập gia đình và tuổi mộng mơ cứ thế đi qua, đi qua nhẹ nhàng. Những lo toan cuộc sống và lớp bụi thời gian đã phủ kín một thời xa xưa mà hi hữu lắm cô mới giật mình nhớ lại. Rồi trái tim chợt đau nhói. Nó cũng giống như một vết thương nặng nề của da thịt, sau một thời gian sẽ khỏi, nhưng lại đau nhói lên những khi trở trời và rồi cũng dịu đi rất nhanh.

Ngày anh chia tay cô không lời giải thích, không câu từ biệt, cô đã bực tức không sao hiểu nổi. Và xen vào đó là trái tim xáo trộn vô cùng, cô chìm vào những ngày tháng đau khổ nhất, yêu thương, căm giận và nuối tiếc. Cô chỉ có thể tìm được một lý do duy nhất cho anh: Anh đã yêu người con gái khác! Và suốt một thời gian dài, Cô chỉ còn biết hận anh và một thời gian sau nữa, cô đã quyết định đi tìm một tình yêu khác cho mình trong khi anh vẫn còn day dứt trong cô. Và rồi cô lập gia đình, một gia đình rất hạnh phúc, từ đó tình cảm dành cho anh gần như đã chết, chỉ còn lại các xác khô héo ở đâu đó trong trái tim tội nghiệp của cô. Và thi thoảng lại đau nhói lên như thế. Chỉ thi thoảng để hoài niệm về anh, cô lại đi xem triển lãm tranh “chỉ còn lại tình yêu” của một hoạ sĩ vô danh mà cô đã rất ngưỡng mộ.

*

*   *

Hôm nay, cô vô tình đi ngang qua góc công viên, nơi mà ngày đó anh và cô đã trao nhau nụ hôn đầu tiên. Và cũng là trong vô thức, cô dạo bước vào thiên đường xưa cũ ấy. Mọi thứ như vẫn đây, vẫn cây si già, chiếc ghế đá cũ mà cô còn nhớ từng vết lồi lõm trên đó. Một cảm giác lâng lâng dịu ngọt tràn ngập trong cô.

-Xin lỗi, ông có thể nhường cho tôi chiếc ghế này không? - Cô gãi đầu ngần ngại hỏi một người đàn ông xấu xí, ăn mặc lôi thôi đang ngồi đó. Tóc ông ta dài, đã có nhiều sợi bạc, xoã xuống, thành ra không còn nhìn thấy mặt nữa.

Ông ta trả lời giọng hằn học:

-Còn chỗ đấy, cô thích thì ngồi xuống, tôi không đi đâu hết.

Cô nhìn người đàn ông vẻ ái ngại rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh, rõ ràng là rất sợ sệt.

Những kỉ niệm ngày xưa chợt trỗi dậy, chưa bao giờ cô lại thấy nó mạnh mẽ đến thế. Cô bồi hồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cảnh vật vẫn đây, vẫn mặt hồ này, thế mà đã mười năm. Dù đã có chồng nhưng cô không thể không bất giác thốt lên: “Anh!”.

-Này, cô làm cái gì mà hét lên thế? - người đàn ông giận dữ khi cô phá vỡ bầu im lặng của ông ta.

Rất nhanh chóng, cô  trở lại ngay với thực tại:

-Dạ vâng! Tôi xin lỗi…Xin lỗi..!

Nói đoạn, cô vội vã gạt mấy giọt nước mắt không biết rơi từ lúc nào rồi ngồi lặng lẽ chẳng khác gì người đàn ông kia. Một lát sau, một cách rất ngây ngô cô buột miệng:

-Ông không biết đấy thôi, ngày xưa, ngay tại chỗ này, anh ấy đã trao tôi nụ hôn đầu tiên đẩy!

Rồi có vẻ như rất ngượng ngùng, cô rụt cái cổ lại như con rùa, trên môi không giấu nổi sự e thẹn, y hệt như ngày ấy. Cô mím môi lại nói thều thào:

-Thật ngọt ngào ông ạ!

Người đàn ông vẫn im lìm, nhưng cô biết là ông ta vẫn đang lắng nghe. Đã ba mươi tuổi rồi mà cô vẫn ngây ngô như ngày nào:

- Ông biết không, cứ chủ nhật anh ấy lại hẹn tôi ra đây đấy, và rồi…lại thật ngọt ngào ông ạ!

-Đứa nào yêu nhau mà chả thế - Người đàn ông bất ngờ cất tiếng nói làm cô ta giật cả mình. Cô ta lại rụt cổ vào, vẻ e thẹn ngày một tăng, đến nỗi má đỏ ửng cả lên chẳng khác gì thiếu nữ:

-Anh ấy hay mua kem cho tôi ông à, tôi thích ăn kem lắm, mà vì thế ngày nào anh ấy cũng mua.

Người đàn ông lại gầm gừ:

-Thằng cha nào mà chả thế, còn con gái bọn cô thì thích đủ trò, đã thế lại hay nhõng nhẽo nữa!

-Ơ! Thế ông cũng biết à? - Cô đáp lại và nhận thấy ông ta nãy giờ cứ loay hoay hoài như người bực tức cái gì lắm mà không nói ra được. Cô nhìn ông ta ngần ngại rồi chợt vẻ mặt đổi hẳn, cô nói, hẳn là trong lòng rất buồn rầu:

-Anh ấy là  một hoạ sĩ, anh ấy yêu tôi lắm, suốt ngày anh ấy đòi vẽ tôi, thế mà anh ấy đã bỏ tôi đi đấy ông à!

Cô vừa dứt lời, ngưòi đàn ông bất giác rùng mình, tay cố vịn vào ghế cho khỏi ngã, rồi ho lên vật vã.

-Ơ kìa, ông sao thế, ông bị ốm à?

Người đàn ông vẫn không ngừng loay hoay, xờ xoạng tìm chiếc gậy. Thì ra ông ta bị mù.

Ông ta đứng dậy, loạng choạng, cố bước đi thật nhanh như người bị ma đuổi.

-Ông ta sao thế nhỉ?

Cô nhìn theo cho đến khi ông ta ra khỏi cổng công viên mà chẳng hiểu ra sao cả.

Chợt thấy ông ta để quên một chiếc túi vải, cô chạy vội ra nhưng đã không còn thấy ông ta đâu nữa. Cô quay lại ghế đá, tò mò lấy cuộn giấy trong túi ra xem. “Ông ta bị mù mà vẫn đọc được cơ à” - cô vừa tự nhủ, vừa mở cuộn giấy ra xem. “Trời, ông ta còn xem được tranh nữa” - cô nói khi vừa mở ra đựợc một nửa bức chân dung người con gái.

Rồi như không thể tin vào mắt mình nữa, cô hoảng hốt nhận ra, người trong bức tranh không ai khác… chính là cô!

-Trời ơi! …anh!...

Cô thốt lên, vội vã chạy ra cổng công viên một lần nữa, trái tim cô như muốn nổ tung, trong lòng chợt như thiêu như đốt - ngọn lửa tình yêu âm thầm tưởng đã chết hẳn sau từng ấy thời gian qua nay bỗng chốc bùng cháy. Cô nghẹn ngào gọi không thành tiếng:

-An..h!.. anh ơi! ..Phan của  e..m!

Nhưng bóng người đàn ông đã mất hút từ khi nãy.

*

*   *

Cô quay lại, và còn ngồi đó một hồi lâu. Mãi cô mới có thể hoàng hồn trở lại được, cô cố bình tĩnh xắp xếp lại mọi thứ, và rồi cô đã nhận ra tất cả - một sự thật đau đớn, xót xa…

Mười năm, mười năm trôi qua mà cô không hề hay biết. Ngày anh quyết định rời xa cô, khi biết đôi mắt mình sẽ bị mù, ngày mà anh đã mãi mãi mất đi tình yêu đang giữa mùa đẹp nhất của thời son trẻ, anh đã như đứt từng khúc ruột. Nhiều lúc anh đã định tìm đến cái chết. Nhưng cũng chính tình yêu, tình yêu thiêng liêng đã cứu vớt anh, đã cho anh một trái tim, thay vì đôi mắt tật nguyền, để quan sát cuộc đời, để tiếp tục vẽ và … để yêu cô. Một tình yêu thầm lặng!

“Phan ơi! Anh vẫn còn đây! Thì  ra căn bệnh ấy, cuối cùng cũng đã cướp đi đôi mắt của anh. Thế mà em đã hiểu nhầm anh và hận anh đến thế. Đã mười năm nay, em hâm mộ những bức tranh trong triển lãm mà không hề hay biết tác giả lại chính là anh. Anh đã phải đau đớn, cô đơn biết mấy! Giờ thì em đã hiểu tại sao anh luôn đặt tựa đề “chỉ còn lại tình yêu” cho các bức tranh của mình. Phan ơi! Có lẽ nào, anh đã nhìn, đã sống và đã vẽ những bức tranh bằng cả tình yêu hai đứa mình sao?”

  • Bài dự thi của Huy Albert - huyalbert.univ@




Blog Việt – Blog Radio trân trọng thông báo và rất mong nhận được sự tham gia nhiệt tình từ quý bạn đọc! Mời bạn click vào đây để gửi bài dự thi "Cuộc sống vẫn tươi đẹp"


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top