Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cánh nhạn đông giá

2013-09-05 08:53

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Thượng Đế đã cướp đi của em đôi tay, nhưng sẽ cho em đôi cánh của chim én. Em có thấy những chú én bay thật nhanh và thật rắn rỏi đó không? Đôi cánh của tâm hồn, sẽ nâng em lên những bất hạnh của cuộc đời, vượt thoát những đau đớn hiện tại.

***

Những giọt nước mắt nóng hổi khẽ lăn trên má Melanie và rớt xuống lá thư đang đặt trên đùi cô. Giá mà cô có thể đưa bàn tay trái còn lại mà ôm lấy trái tim đang thắt nghẹn lại…Đấy là một điều không tưởng…

Ngày…tháng…năm

Thương mến!

Melanie em gái…

Groningen mình mùa về lạnh lắm phải không em?

Tulip trong vườn em đã thay màu mới chưa?

Anh Carl của em xa nhà vậy mà đã một năm rồi đấy!

Một năm qua, đã có quá nhiều chuyện đột ngột đến với Melanie bé bỏng của anh. Những chuyện ấy anh không thể ngờ, cũng không thể hình dung rằng em gái của anh đã chịu đựng tất cả như thế nào. Nhưng có lẽ anh đã cảm nhận được nỗi đau đớn dày vò em trong suốt thời gian qua. Melanie bất hạnh!

Anh, cô chú bên này và tất cả những ai được nghe, được chứng kiến câu chuyện đau lòng của em đều không cầm được nước mắy. Mẹ gọi điện sang khóc, và cả nhà cũng òa khóc theo. Mẹ không thể diễn tả sao cho tận cảnh cái cảnh mà em đau đớn gào thét trong phòng bệnh khi em tỉnh cơn mê và không còn trông thấy cánh tay phải của mình nữa. Nó đã hỏng và người ta phải cắt bỏ nó đi. Em đau lắm nhưng lại không thể nào đưa cánh tay còn lại lên để vỗ về vết thương…bởi nó đã hoàn toàn tê liệt

Anh Carl của em cũng đau lắm. Anh chỉ muốn rời Việt Nam ngay tức thì, về ngay để ôm chặt lấy Melanie…

thien than

Lúc ấy, người mà em cần ở bên nhất có lẽ là Mark, phải không em? Thế mà cậu ta lại bỏ rơi em để đi về thế giới bên kia. Mark thật tàn nhẫn! Hay chăng, Thượng Đế tàn nhẫn cướp đi vị hôn phu của em ngay trong ngày em diện thử trên mình bộ váy cưới lộng lẫy? Buổi sáng, vòng tay em đang còn ôm chặt lấy Mark từ phía sau lưng, ngả vào bờ vai của cậu ấy với nụ cười mãn nguyện hạnh phúc: Melanie sắp trở thành cô dâu xinh đẹp nhất xứ sở hoa Tulip. Chắc hẳn em và Mark đang bàn bạc về tiệc cưới? ….và một giây sau đó một giây, vụ tai nạn ập đến, em đã mất tất cả. Melanie bất hạnh!

Thượng Đế đúng là quá tàn nhẫn khi khiến em gái anh phải điên cuồng lao ra khỏi phòng bệnh chạy đi tìm chồng sắp cưới của mình. Những vết trầy ở đôi chân không chịu được áp lực mạnh, máu đã thấm đẫm gấu quần. Dù có hàng trăm vết trầy thì em cũng không cảm thấy đau đớn. Dường như em không còn cảm nhận được nỗi đau thể xác nữa. Em chỉ biết trái tim em đang vỡ vụn ra hàng trăm mảnh. Em cứ chạy, em như con cừu non bị thương, đau đớn quằn quại, thoi thóp nhưng vẫn gắng gượng  tìm lại những gì Thượng Đế đã cướp đi.

Em tìm không thấy! Em chỉ thấy một thi thể nằm cứng đơ. Mark, người yêu thương em biết nhường nào sắp bị người ta hủy hoại thân xác, rồi trở thành một đống tro tàn. Em đau đớn khôn cùng! Giờ phút cuối, em cũng không thể nào vuốt ve khuôn mặt thân yêu ấy, chỉ một lần nữa thôi. Melanie cứ ngỡ rằng, hỏa thiêu Mark cũng chính là đang thiêu rụi tâm hồn em…
 
Em tìm không thấy! Tâm hồn của một họa sỹ ở chính mình. Em giam mình trong phòng tranh, xứ sở của riêng em, nơi em có thể thực hiện khả năng của một nghệ sỹ. Ánh mắt ráo hoảnh của em chăm chú vào những bức vẽ trên tường, rồi lại ngồi bên giá vẽ. Em đưa mắt tìm cọ và chì. Em lặng thinh. Mẹ nói, bấy giờ Melanie không còn khóc. Em cứ ngồi như thế, lâu thật lâu, rồi lại ngắm lần lượt những bức tranh, lâu thật lâu…Đấy là tất cả sự nghiệp của em! Chôn vùi ở tuổi 22...

Em tìm không thấy! Tâm hồn yêu sống tới rạo rực. Em ngồi bên hiên, ngắm vườn tulip sát hàng rào đầy những cây cỏ dại leo chằng chịt. Đấy là mảnh vườn từ bé em đã tự tay chăm sóc. Tự khi nào, cánh hoa đã heo hút, ủ rũ và nhạt màu. Vào mùa, em vẫn chưa thay hoa mới, chưa đổi sắc cho hoa. Công viên Groningen, nhà sách thành phố và cả nơi em rất thích là bể cá Ankalen cũng vắng bóng em. Em khước từ mọi cuộc hẹn, mọi chuyến thăm hỏi của bạn bè, đồng nghệp.

Em không tìm thấy gì ngoài một thế giới thực sự cô độc.

Melanie bất hạnh của anh đã mất tất cả. Tình yêu. Sự nghiệp. Sự sống.

Anh thật sự xin lỗi vì đã nhắc lại mọi việc làm cho em đau lòng. Nhưng Melanie à, anh muốn em phải đối mặt với thực tại. Em vẫn phải sống, dù thế nào đi chăng nữa. Em hiểu chứ?

Anh, ba mẹ và mọi người rất đau lòng khi thấy em ngày qua ngày tự hành hạ, dày vò bản thân mình như vậy. Cũng chính là em đang dày vò và đang cố cự tuyệt tình thương của mọi người dành cho em. Anh không nỡ lòng nào khoanh tay đứng nhìn cô em gái đáng yêu của anh dần biến mất. Em có biết, sống xa ngàn dặm mà tâm hồn anh giờ nào, phút nào cũng chỉ hướng về đất Hà Lan, về căn nhà nhỏ nằm trong lòng thành phố Groningen thanh bình, về cô gái bé bỏng của gia đình ta?

Thời gian gần đây anh luôn nghĩ về những ngày tháng trước đây, tháng ngày của cuộc sống êm đềm…

tulip

Anh nhớ hồi bé, Melanie là một cô bé tinh nghịch và hiếu động, hay chạy nhảy lắm, có bao giờ chịu ngồi yên đâu. Năm lên 6, cùng mẹ đi công viên, do mải chạy theo chú cún bông của một bà lão, em đã đi lạc, khi ấy mẹ và ba lo lắm, mẹ suýt ngất đi, trách mình đã để em chạy một mình. Công viên của thành phố rộng lớn quá, phải nhờ tới cảnh vệ đi tìm em. Kể ra em cũng gan lắm nhé! Dám chạy đi một mình. Mà khi tìm thấy mặt con bé này cứ tỉnh queo, trong khi cả nhà một phen hết hồn. Melanie tinh nghịch, có một tinh thần rất vững vàng ngay từ khi còn bé…

Góc mà em thích nhất là bãi cỏ cạnh hồ nước em nhỉ? Cũng chỉ vè thích ngắm những tia nước làm trò trêu đùa mà em chết mê chết mệt cái công viên ấy. Bãi cỏ xanh mướt, ánh màu nắng chiều êm nhẹ, đã gắn liền với hình ảnh cô gái tóc vàng, cười tươi như nét mặt của bông tulip vào mùa, đôi chân đu đưa, vắt vẻo nơi thành đá rêu phong. Sức sống tỏa ngời trong đôi mắt em, mạnh mẽ như những luồng nước giữa hồ. Mạnh mẽ mà vẫn dịu dàng và dẻo dai…

Anh cũng nhớ, em rất yêu tulip cũng chính là yêu mảnh đất xứ sở quê mẹ. Khuôn mặt em, khi mắt lim dim, đầu nghiêng nghiêng,  khe khẽ nhấm nháp mùi hương của vườn tulip ngào ngạt trông mới đáng yêu làm sao. Khoảnh khắc đó trong ngần và diệu kì. Bởi trong em, luôn ngập tràn tình yêu. Đôi tay nâng niu từng chiếc lá, mầm hoa. Hàng rào trắng tinh khôi không một cọng cỏ. Em chăm sóc chúng miệt mài, đam mê. Bao năm nay, nhà mình khi nào cũng tươi sắc tulip, đậm sắc thương yêu…

Anh cũng nhớ em là một cô gái đặt trọn nhiệt huyết vào công việc và luôn theo đuổi đam mê. Từ ngày đi học, em thích nhất là giờ Mỹ thuật, vì khi đó em được vẽ những gì em yêu. Anh vẫn còn giữ bức chân dung đầu tiên em vẽ anh trai. Em yêu anh Carl, em yêu gia đình, em yêu cuộc sống quanh em. Biết ước mơ, nuôi dưỡng ước mơ trong từng tiết học. Melanie à! Em cừ lắm! Cuối cùng em cũng đã trở thành một họa sỹ thực thụ. Không chỉ là tài năng, mà em còn gửi vào đó bao tình cảm, tấm lòng. Em đã dành trọn tâm hồn mình. Không cần lớn lao hay to tát, em đã thành công với chính mình. Mọi người luôn tự hào về em. Mỗi khi anh trông bức họa em vẽ gia đình ta, anh luôn mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Anh đã nhiều lần tự nhủ, có phải Thượng Đế đã ban tặng cho gia đình con một thiên sứ của thương yêu? Thế thì tại sao ngài còn nỡ cướp đi thiên sứ ấy của chúng con?


Anh sợ lắm, anh sợ điều đó là sự thật. Anh sợ mất đi cô em gái duy nhất, nguời khiến anh vui nhiều nhất, thương nhiều nhất, mà lo cũng nhiều nhất. Em à, đừng để thượng đế đạt được mục đích. Em đã rất cứng cỏi! Em có nhớ lần triển lãm tranh cách đây 3 năm? Tranh của em đã không được chọn. Tuy rất hụt hẫng, nhưng chính em lại là người động viên cả nhà. Em lúc nào cũng lạc quan như vậy. Thế mà tinh thần ấy của em đâu mất rồi?

hoa si

Em có nhớ anh đã từng hỏi em, tại sao lại thường xuyên thay màu hoa như vậy, mất công chăm bón lại từ đầu. Và em đã trả lời anh rất sắc nhọn: “Thay màu hoa. để luôn tạo sự mới mẻ, để nhà mình luôn có sự tươi tắn và sức sống mới”. Em cười nhí nhảnh và lại cặm cụi nhổ cỏ. Bao nhiêu năm, cả nhà đã quen với sức sống luôn tươi mới mà em mang lại. Giờ thì em thấy đó. Ba mẹ lúc nào cũng rũ rượi theo em. Em không thể dùng đôi tay để chăm bón một vườn hoa mới tươi tốt, song hoa trong lòng em đã thay màu hay chưa? Hay em cứ để cho hoa úa tàn theo năm tháng? Em như thế là nói mà không làm rồi đó.

Em còn nhớ em hứa là em sẽ phấn đấu lên chức chuyên viên ở hội Mỹ thuật thành phố, sau đó em sẽ sang Việt Nam thăm anh, thăm cô chú? Anh chưa quên đâu nhé! Không được nuốt lời! Anh sẽ nghỉ phép dài dài để dẫn em đi khắp các phố phường, ăn những món ăn của Sài Gòn, chơi những thú vui của người Nam Bộ…Người Việt Nam hiếu khách lắm em ạ. Họ mang trong mình những tình cảm bộc trực mà đậm đà phong vị quê hương xứ sở… Em sẽ thấy lạ lắm về một mùa hè oi ả, nóng hơn Hà Lan rất nhiều đấy. Mưa bên này cũng tuyệt lắm em ạ. Em sẽ cảm thấy thú vị lắm khi ngồi ngắm cơn mưa rào hối hả cùng tách café trầm lặng. Mưa thường xuyên chứ không khan hiếm như vương quốc cối xay gió đâu em.Tâm hồn nghệ sỹ ấy, chắc hẳn sẽ rung động lắm đấy…Chưa hết đâu nhé. Anh sẽ đưa em lên Đà Lạt - thành phố mộng mơ. Em sẽ thấy những bãi dài hoa Tulip. Để em xem có khác ở xứ mình không nhé! Anh tin là hoa đấy không thể đẹp như hoa của Melanie trồng được đâu…Thú vị không nào? Nhất định em phải đến đấy nhé!

Melanie à! đứng dậy đi em! Em còn đôi chân! Em không được để nó cũng tê liệt.

Em vốn không  phải là người chịu sống chung với nỗi đau như vậy. Chưa bao giờ em buông xuôi như thế và anh cũng không bao giờ cho phép em làm như thế. Để anh kể cho em nghe câu chuyện này nhé!
 
“Có một em bé từ chào đời ra em đã nhoẻn miệng cười chứ không khóc như những đứa trẻ khác. Ba mẹ đặt tên em là Smile. Em như thể là một đứa con của Chúa vậy. Em luôn mỉm cười trong mọi hoàn cảnh. Ai nói chuyện với em đều cảm nhận được tận sâu trong tâm hồn của cô bé là sự lạc quan không hề rung chuyển. Năm học lớp 2, Smile phát bệnh. Khi bác sỹ gọi vào thông báo kết quả, ba mẹ sợ có chuyện chẳng lành nên không cho em theo cùng. Em đã cương quyết muốn nghe tình hình bệnh tình của mình. Em đã đối mặt. Nghe bác sỹ nói Smile bị khối u trong não và tình trạng khá nguy, Smile đã rớt nước mắt. Ba em lo lắng và vỗ về: “Con gái đừng khóc, sẽ không sao đâu!”. Smile mạnh mẽ trả lời ba: “ Ba à! Con không khóc. Đó không phải nước mắt. Đó là nước mưa rơi xuống. Nếu con chết, ba mẹ cũng không được khóc!”

Câu chuyện về tinh thần cứng cỏi của bé gái đã làm anh nhớ tới Melanie của anh.

chim en

Thượng Đế đã cướp đi của em đôi tay, nhưng sẽ cho em đôi cánh của chim én. Em có thấy những chú én bay thật nhanh và thật rắn rỏi đó không? Đôi cánh của tâm hồn, sẽ nâng em lên những bất hạnh của cuộc đời, vượt thoát những đau đớn hiện tại. Em có muốn bay lên hay không?

Em thấy đó, mùa đông, én vẫn bay, lạnh lẽo và khắc nghiệt. Và tới xuân, nó lại vui tươi và náo nức gọi mùa. Mùa đông giá lạnh của em cũng không bao giờ là mãi mãi. Rồi một ngày, xuân sẽ đen nắng về. Em phải tin điều đó. Em hãy tin là đôi cánh của mình sẽ đưa em bay lên giữa trời đông giá như một cánh én thực thụ!

Anh biết rằng, trái tim em còn những rung động mạnh mẽ, những xúc cảm tinh khôi. Em đừng vùi dập tất cả. Hạnh phúc trên đời là được sống để yêu thương, hãy sống đúng nghĩa của tình yêu, hãy yêu khi ta còn sống và còn có thể!

Bên em, mong em và tin em! Ba mẹ và anh luôn luôn yêu em!

 Ôm em!

Carl
                                                                
P/s: nhất định anh sẽ đón em ở Việt Nam
                                                  “
Tình cảm gia đình, tình yêu cuộc sống hay yêu chính bản thân mình là thứ tình cảm quý giá mà trong những hoàn cảnh bi thương nhất ta mới thấm thía được sức mạnh của nó. Khi tim ta còn đủ sức để yêu thương thì đừng bao giờ lãng quên!

•    Bài dự thi của Windy Lê <windyle.ftu@>



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 4)

Lời hứa tháng mười (Phần 4)

Huy nắm chặt điện thoại trong tay, trái tim đập vang dữ dội. Cô ấy khóc sao? Mộc luôn là cô gái cứng rắn, cậu chỉ thấy cô ấy khóc một lần duy nhất ở buổi sinh nhật bất ngờ hôm ấy. Chuyện gì đã khiến cô ấy phải khóc, càng nghĩ đến cậu cảm thấy càng lo lắng.

Con yêu ba nhiều lắm ba à

Con yêu ba nhiều lắm ba à

Ngày mẹ đồng ý kết hôn là ngày hạnh phúc nhất với ba, rồi ngày biết tin có con là ngày vui nhất của ba. Và ngày con chào đời lại là ngày đau buồn nhất của ba. Chưa bao giờ con thấy ba khóc trước mặt con và bà ngoại.

Nếu muốn tiết kiệm tiền, hãy bắt đầu từ 10 điều nhỏ này

Nếu muốn tiết kiệm tiền, hãy bắt đầu từ 10 điều nhỏ này

Dưới đây là 10 điều nhỏ có thể giúp bạn phát triển thói quen tiết kiệm tiền theo thời gian.

Chuyện tình như mơ

Chuyện tình như mơ

Viết làm gì một nỗi niềm riêng Màu giăng lối ta đi trong niềm nhớ

Anh người em từng thương

Anh người em từng thương

Em chưa kể câu chuyện cũ cho anh nghe vì em biết khi kể lại nhưng chuyện cũ lại khơi về quá khứ lại khiến mình tự trách và buồn nhiều hơn. Kể ra rồi cũng chẳng thay đổi được gì cả, nếu có chắc mình đã tua đi tua lại chuyện ấy hơn trăm vạn lần rồi. Chuyện của anh cũng thế thôi…

3 tháng đầu năm chỉ là

3 tháng đầu năm chỉ là "nháp", kể từ tháng 5, 3 con giáp này bứt phá trong công việc, tình tiền song hành thuận lợi

Trong thời gian tới, những con giáp này có cơ hội lấy lại những gì đã mất.

Lấm tấm cơn mưa

Lấm tấm cơn mưa

Cô nghĩ hoa có thể làm được như vậy, những cánh hoa mong manh dịu dàng quá đỗi kia và cả vô số những hạt nước li ti được đọng lại trên đó sẽ nhắc người ta về những điều thiện lương của cuộc sống. Sẽ nhắc người ta về tình yêu thương giữa con người và con người với nhau trong cuộc sống

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

back to top