Cánh hoa ép trong tim
2013-08-13 08:50
Tác giả:
Đã lâu tôi không còn đọc cuốn sách ấy nữa. Cuốn sách vẫn nép mình ở một góc nhỏ, lặng lẽ trên kệ sách bằng gỗ ép, có lẽ nó đang chờ đợi tôi...
Tôi vẫn còn nhớ ngày đầu tiên cậu nhét nó vào tay tôi, cuốn sách nhỏ xinh với bìa sách màu trắng trang nhã. Như một cách tỏ tình ngọt ngào: Socrates In Love. Tôi không hiểu ý cậu là thế nào. Cậu muốn chúng tôi như thế nào? Một tình yêu đẹp trong trẻo như câu chuyện hay là kết thúc buồn cho mối tình tuổi học trò? Tôi chỉ nhớ, lúc ấy cậu vò tung mái tóc rối bù của tôi rồi cười nắc nẻ: “Hôm trước thấy ấy đứng nhìn nó mà nước dãi cứ chảy dài. Động lòng quá nên mua thôi”. Tôi nhận nó, vừa ngượng, vừa tức, vừa vui vui, ấm áp trong lòng.
Cuốn sách đã không còn mới, bìa sách cũng bám một lớp bụi mỏng mang tên thời gian. Chọn cho mình chỗ ngồi yên tĩnh nhất gần bậu cửa sổ, tôi nâng nó bằng cả hai tay, trầm ngâm nhìn lại. Socrates in love, trái tim tôi một thời trẻ dại….
Như những bước chân chậm rãi trên con đường mòn đầy cỏ, thỉnh thoảng bạn lần ngược thời gian, tìm về với quá khứ qua những kỉ niệm. Để rồi trái tim thoáng rung lên khi tìm thấy yêu thương ngỡ đã quá xa xôi.
Tôi bỗng nhớ ra, tôi cũng đã từng yêu như thế. Yêu bằng một trái tim non nớt ngây thơ, yêu bằng một tình yêu trong sáng xinh đẹp như ánh nắng đầu hè. Sôi nổi, ấm áp….
Giờ đây đọc lại, tôi chẳng còn là con nhóc mau nước mắt ấy nữa, câu chuyện cũng không còn làm tôi buồn thương đến mức phải khóc rống lên. Chỉ có điều, những gì nhắc tôi nhớ về cậu vô tình khiến khóe mắt tôi cay cay.
Gió thổi thốc từ ô cửa sổ vào làm những trang giấy lật nhanh hơn, cho đến một lúc dừng hẳn lại. Ngón tay tôi miết dọc trang sách vừa được mở ra. Ngay đoạn Aki mất vì căn bệnh quái ác của cô, tôi bắt gặp một đốm nâu tròn tròn với hình thù của một cánh hoa… một cánh hoa hồng.
- “Cậu thì biết cái quái gì chứ! Đây gọi là nhạy cảm… nhạy cảm cậu có biết không hả? Có cần tớ viết ra giấy không?” - Tôi càu nhàu, giọng nói vẫn còn nghèn nghẹn vì cảm xúc vẫn chưa qua đi.
- “Tặng ấy….”
Không biết cậu rút từ đâu ra một bông hồng đỏ thẫm với những cánh hoa mịn màng như nhung. Thân cây tròn mẫm, xanh bóng và chẳng còn bất kì cái gai nào cả. Tôi ngước nhìn cậu đầy ngạc nhiên, cậu cúi xuống nhìn tôi và cười cười…. nụ cười khiến con tim tôi chao đảo như muốn trôi tuột xuống dạ dày.
- “Tại… tại… sao…” - Tôi lắp bắp.
- “Lại tặng ấy hoa hồng ấy hả?” - cậu tiếp lời.
- “Ứm ừm…”
- “Tại nghe mẹ bảo con gái thích hoa hồng. Ấy xem, tớ ngồi bấm sạch gai rồi nhé, ấy sẽ không bị gai đâm vào tay đâu.”
- “…”
Mặt tôi đỏ rần vì ngượng. Ánh nắng buổi chiều đỏ ối chiếu xuyên qua những tán cây rọi vào chiếc ghế đá nơi tôi đang ngồi càng khiến mặt tôi đỏ hơn nữa. Tôi im lặng, mân mê đóa hồng trong tay.
- “Sao thế?”
- “Cám ơn nhé! Nhưng hoa này…. Làm sao để giữ nó mãi mãi nhỉ?”
- “Ngốc quá! Làm sao mà giữ cả bông hoa mãi mãi được chứ. Khi nào tàn, tớ tặng ấy bông khác là được.”
- “Không! Làm sao mà giống nhau được chứ!” - Tôi giãy nảy phản đối. Cậu cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lánh nheo lại ẩn chứa nụ cười.
Đưa tay ngắt lấy một cánh hoa thật lớn, cậu kẹp nó vào trang sách mà tôi đang đọc dở.
- “Khi nào đọc sách… hãy nhớ tới nó. Đây là quà tớ tặng, không được vứt đi đâu đấy. Nghe chưa?”
Khi nào đọc… hãy nhớ tới một đóa hoa hồng. Nhớ tới người con trai đã ngồi tỉ mẫn bấm đi từng cái gai nhọn, một người con trai ép cánh hoa ấy vào trang sách này…. Hãy nhớ….
Tôi với cậu chia tay tất nhiên chỉ là do không thể cùng nhau đi tiếp chặng đường dài trước mặt. Đã đến lúc chúng tôi mỗi người rẽ mỗi hướng, buông tay từ đây để bắt đầu một cuộc sống không nhau. Cậu thẳng tiến với những chuyến bay vượt đại dương đến với vô vàn vùng đất mới, tôi ở lại nhìn ngắm bầu trời qua khung cửa sổ hẹp để đặt bút viết về những ngày bình thường lặng lẽ trôi đi. Có khi nào trên bầu trời xanh trong đẹp đẽ ấy, cậu đưa mắt nhìn xuống để chạm đến ánh mắt ngóng chờ của tôi từ dưới này không?
Tôi buông tay với mối tình đầu dại khờ để tự gắn lên cho mình cái mác từng trải, và cuốn sách ấy tôi đặt nó vào góc tủ để học cách lãng quên. Nhưng tôi quên mất, người ta chỉ nên cố gắng để quên đi nỗi đau chứ đừng dại dột ép mình quên đi yêu thương từng có. Tôi đã trót cất sâu nỗi nhớ vào trong một chiếc hộp gỗ để rồi bất ngờ mở ra, tất cả yêu dấu lại ùa về khiến trái tim đột ngột thắt lại.
Ngón tay tôi vẽ theo hình tròn ấy, vuốt nhẹ cuốn sách và gấp lại. Ánh mắt vô tình lại ngước lên nhìn từng chùm mây trắng xốp lững lờ trôi trên nền trời xanh. Hàng vạn con người đi qua nhau mấy ai được một cái duyên ngoái lại quen biết. Biết đâu đấy ở hai phương trời khác nhau, khi tất cả mọi guồng quay của cuộc sống nhạt nhòa biến mất, những mối quan hệ vụ lợi cũng bị lấp đi… chỉ còn hai chúng tôi giữa lòng thế giới nhớ lại chút yêu thương từng một thời sâu sắc. Để rồi chúng tôi âm thầm gọi nhau trong khoảnh khắc kí ức trở về.
Tôi với cậu, hai người xa lạ đã từng yêu nhau như thế.
Cũng như….
Vệt ố sẫm màu trên trang sách cũng từng là một cánh hoa hồng….
Hãy nhớ…. Đã từng có một cánh hoa vương lại ở đây….
Ngay nơi này.
Bên ngực trái….
• Bài dự thi của Nguyễn Thanh Diệu
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.