Cảm ơn vì mẹ đã sinh ra con!
2013-08-19 09:18
Tác giả:
22 tuổi đầu, con chưa từng nói một lần: “Con yêu mẹ. Con cảm ơn vì mẹ đã sinh ra con”.
22 tuổi đầu, cầm trên tay tấm bằng đại học nhưng con vẫn phải ăn bám bố mẹ, vẫn đều đặn hàng tháng nhận “học bổng” từ quê mẹ gửi lên.
Và 22 tuổi đầu con vẫn còn là đứa trẻ trong mắt mẹ.
Rời xa quê hương, rời xa mẹ, con tự mình bước chân vào xã hội, thích nghi với cuộc sống sinh viên. Những năm tháng đầu làm quen với cuộc sống mới: một mình nơi xứ người, con phải tự mình học cách bước đi và sống thật tốt. Cuộc sống quả là không dễ dàng, khó khăn cứ nối tiếp khó khăn, con tưởng như mình sẽ bỏ cuộc bất kì lúc nào, con sẽ bỏ học, bỏ nơi thủ đô ồn ào, nhiều cám dỗ này đễ chạy về bên mẹ, để được mẹ vỗ về, an ủi. Nhưng con đã không làm thế. Những lúc như thế, nghĩ lại cảnh mẹ đưa chân con ra bến xe, một tay xách gạo, một tay xách ba lô và luôn miệng dặn phải cố gắng học hành và giữ gìn sức khỏe, khóe mắt con lại cay cay.
Rồi những lúc buồn chán, tuyệt vọng con lại nghĩ đến mẹ. Hôm nay, cũng như bao lần khác, con và mẹ lại chia tay nhau tại chính cái bến xe quen thuộc, cái bến xe vô cảm đã trở thành nơi “chia cắt” con và mẹ. Tại đây, mẹ vẫn dặn: “Lên đó phải ăn uống đầy đủ con nhé! Dạo này mẹ thấy mày gầy quá đấy! Đừng suy nghĩ nhiều nữa con ạ, ra trường rồi, còn công việc thì cứ từ từ. Ai rồi cũng có số cả, muốn cũng chẳng thay đổi được đâu con ạ!”... Tai tôi như ù đi. Nước mắt lã chã rơi, tôi quay mặt vào một góc. Và có lẽ mẹ không biết. Xe đến, tôi chỉ kịp quăng chiếc ba lô và lao lên xe như một thói quen. Chỉ khi lên xe, ngồi yên vị, tôi mới ngoái lại nhìn mẹ như một phản xạ và chợt nhận ra: “Con đã quên chào mẹ, quên dặn mẹ phải giữ gìn sức khỏe, đừng lao lực quá nhiều, con sẽ cố gắng xin việc, đi làm để phụ giúp cha mẹ…” Và đó thực sự là một thói quen, một thói quen chưa thể sửa được.
Lên đến Hà Nội, không giống những lần trước, tôi cảm thấy thật khó để làm quen với nhịp sống nơi đây, mặc dù tôi mới chỉ rời xa nó chưa đầy một tuần. Cái cảm giác xa lạ giống hệt lần đầu tôi bước chân lên thủ đô, lần đầu làm quen với cuộc sống sinh viên. Đêm đầu tiên, đêm thứ hai rồi những đêm sau nữa, tôi – một mình đối diện với bốn bức tường, tôi nhớ mẹ, nhớ cái cách mẹ chăm sóc tôi, nhớ cái cách mẹ giục tôi uống thuốc, nhớ cái cách mẹ giục tôi ăn cơm, nhớ những câu chuyện mẹ kể hàng đêm, nhớ những lời dặn dò của mẹ.
- Đợi khi nào công việc ổn định rồi yêu ai thì yêu con ạ!
- Nếu con không có ai thèm lấy thì làm thế nào hả mẹ?
- Thì về đây mẹ xây cho mày một gian nhà mà ở… Mà lo gì, gớm, lúc ấy lại chẳng có khối anh xếp hàng ấy chứ” – Mẹ cười hạnh phúc, tự hào về đứa con gái chỉ lo học: 22 tuổi mà chưa một mối tình vắt vai.
Nhớ mẹ, tôi khóc, tiếng khóc trong lòng bật ra thành âm thanh da diết, nó cồn cào, và hằn sâu trong trái tim. Quả thực, nỗi nhớ mẹ không giống với nỗi nhớ người yêu. Cả đêm đó tôi chỉ mong được về bên mẹ. Có lẽ, giờ này mẹ đã ngủ rồi. Và đây là lần đầu tiên tôi khóc thực sự, khóc vì những điều chưa nói được, khóc vì những thiếu sót của bản thân, khóc bởi thấy xấu hổ vì chưa làm được gì để giúp mẹ.
Cũng chỉ sau đêm đó, tôi chợt nhận ra: Mẹ chính là người quan trọng nhất của tôi, mọi tương tư về những người khác giới ngay lập tức bị gạt ra khỏi đầu. Nếu buồn và thất vọng về người mình thích thì có thể từ bỏ, nhưng mẹ thì không bao giờ. Những giọt nước mắt nên rơi đúng chỗ, đúng lúc và phải thực sự ý nghĩa. Nước mắt cũng là do mẹ ban cho ta, nó là những hạt pha lê trong suốt, đừng vì những người không đáng mà rơi, mà vỡ tan thành trăm mảnh. Điều đó thực sự không đáng!
Đêm cũng đã khuya, bầu trời bắt đầu cao hơn, sáng hơn, ngước nhìn, tôi thấy hàng ngàn vì sao nhỏ lấp lánh đang vui đùa bên cạnh vì sao lớn. Mặc dù có những vì sao nhỏ đang xa dần, đang tách dần ra nhưng vì sao lớn ấy vẫn dõi theo, vẫn tỏa sáng, soi đường cho những bước đi chập chững đó. Lòng tôi lại nhớ đến mẹ! Bây giờ đã là 10h đêm, có lẽ mẹ đã ngủ. Ngại ngùng nhưng tôi vẫn quyết định quay số. Một giọng ngái ngủ nhưng đầy lo lắng.
- Có chuyện gì thế con, con bị làm sao? Đau gì à? Sao lại gọi vào giờ này? Alo, alo, aloo…
Nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi, tôi không nói lên lời:
- Mẹ à! Mẹ ngủ rồi ạ? Con không sao đâu.
Tiếng thở phát ra từ đầu dây bên kia chậm lại, dịu dần:
- Con khỉ này, thế mà mẹ cứ tưởng mày có chuyện gì… Sao giờ này chưa đi ngủ đi con… Nhớ mẹ hả?” - Tiếng mẹ cười sảng khoái, không còn cái giọng ngái ngủ ban đầu nữa.
- Hì, vâng ạ! Con thì chẳng nhớ mẹ thì nhớ ai ạ... Mà con chỉ gọi thế thôi ạ, mẹ nghỉ sớm đi nhé! À, mà mai mẹ đi làm thì nhớ mặc áo ấm, trời bắt đầu lạnh hơn rồi mẹ nhé!
- Ừ, mẹ biết rồi, ở trên đó một mình thì nhớ ăn uống cẩn thận đấy nhé! Đừng có mà bỏ bữa, về đây mà gầy đi thì mày cứ chết với mẹ… Mà thuốc đấy, nấu mà uống đều đặn, hết thì mẹ gửi nữa lên cho.
- Vâng! Con biết rồi mà, mẹ cứ yên tâm. Con vẫn khỏe mà… Thế thôi mẹ nhé! Mẹ nghỉ đi ạ!
Buông điện thoại, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng, yên tâm và bớt day dứt hơn. Có lẽ mẹ cũng vui vì tôi gọi điện chăng? Cứ nghĩ như thế, tôi chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, tôi thấy mẹ, vẫn cái giọng nói nhắc nhở, vẫn những câu động viên, tôi thấy mình mạnh mẽ và yêu cuộc sống này hơn. Có người nói với tôi rằng: “Em hãy dành thời gian cho bố mẹ mình nhiều hơn, bởi chúng ta chẳng biết được tương lai sẽ như thế nào. Một khi đã bước chân vào cuộc sống, phải đối mặt với bộn bề lo toan, với cuộc sống mưu sinh, em sẽ dần quên mất họ. Và rồi sẽ hối hận khi mình chẳng còn họ nữa…” Bất giác rùng mình, tôi thấy người ta nói đúng: “Hãy yêu khi còn có thể”. Một đứa trẻ lớn lên từ nông thôn sẽ thật khó để thốt ra những lời ngọt ngào với cha mẹ chúng. Ai cũng bảo con còn trẻ con lắm, tâm hồn con trẻ nhưng tình cảm của con không trẻ đúng không mẹ? Con đủ lớn để nhận ra mẹ quan trọng với con biết nhường nào và trên đôi môi con mấp máy gọi mẹ “Mẹ à! Ngàn lần con yêu mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ biết không!”
Và 22 tuổi, con đã biết nói lời yêu!
• Bài dự thi của Bùi Thị Hoa - <hoahoa1491@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.