Cảm ơn mẹ!
2013-08-02 08:47
Tác giả:
Hôm nay nó vào đại học.Mẹ đưa nó đi sắm sửa đồ đạc cần thiết cho cuộc sống xa nhà. Hà Nội đông đúc và ồn ào quá.
- Cái áo này giá bao nhiêu vậy chị?
Mẹ nó mân mê chiếc áo sơ mi treo trên giá. Bà muốn tặng nó một phần thưởng cho những gì nó đã làm được. Tiếng bà chủ quán ồm ồm:
- Hai trăm nghìn chị ạ!
- Đắt thế. Một trăm chị bán không?
- Trả gì mà bèo thế hả chị. Giảm hẳn một nửa của người ta. Mới sáng ra chưa mở hàng họ gì mà đã trả giá kiểu thế rồi.
Bà chủ giọng tức giận nói một hơi.
- Nói thật với chị tôi chưa mua cái áo nào trên trăm bao giờ. Nhưng chiếc thế này trên quê tôi chỉ bán thế thôi. Chị bán thì tôi lấy. Muốn mua cho cháu nó cái áo ấy mà.
- Chị trả thêm đi. Sáng ra mở hàng cho tôi lấy may.
- Tôi chỉ trả thêm được năm nghìn thôi.
- Giá đấy ai bán được hả chị? Chị về quê nhà chị mà mua cho rẻ.
Mẹ dắt tay nó đi. Đằng sau là tiếng bà chủ lẩm bẩm chửi. Nó bụng bịu giận dỗi.
- Mẹ cứ tiếc mấy đồng làm gì. Con mà bị trả xuống cả nửa thế con cũng không thích đâu.
Mẹ nhìn nó không nói gì.Trong đầu đang nghĩ về mấy mớ rau mẹ vẫn bán và lời nó vừa nói.
- Hà Nội phức tạp thế này con ở đây một mình mẹ thấy hơi lo. Sợ người ta bắt nạt con.
- Không sao đâu mẹ. Con lớn rồi.
“Con lớn rồi” - Mẹ nhìn nó âu yếm rồi gật đầu.Với mẹ, nó vẫn còn bé bỏng lắm.
Mấy năm đại học, mẹ chưa để nó phải đói một bữa, lạnh một ngày và luôn gửi tiền đúng hôm nó trả tiền nhà trọ.
Mùi tàu xe cứ ám trên người nó.Nó vứt túi đồ xuống góc giường, nằm bẹp xuống và ôm chăn ngủ. 5 giờ sáng, tiếng lục xục dưới bếp làm nó tỉnh giấc. Nó gọi với xuống:
- Mẹ ơi! Mẹ làm việc khẽ thôi để con ngủ đã.Con buồn ngủ lắm.
- À, ừ...Mẹ sẽ cẩn thận hơn.
Nó ngủ tiếp, trong lúc mơ màng nó vẫn nghe thấy tiếng vài con gà dậy sớm, lũ lợn con ụt ịt trong sân và từ bếp im lìm.
- Chị...chị...dậy đi.
- Mày yên nào. Chị ngủ tí nữa thôi.
- Dậy ăn cơm, trưa rồi.
Nó nặng nhọc bò dậy, chậm chạp đánh răng rửa mặt rồi vào ăn cơm.
- Trưa nay mẹ nấu món gì đấy.
- Nhiều món lắm!
Cậu em hí hửng như được điểm cao nhất lớp vậy.
- Mẹ nấu mặn thế. Con đã bảo là ăn mặn không tốt cơ mà.
Câu đầu tiên của ngày nó nói với mẹ lại là một câu phàn nàn về đồ ăn mẹ nấu.Nó vẫn hay thế chẳng quan tâm tới cảm giác của người khác.
- Mẹ cho hơi quá tay bột canh. Các con chịu khó một bữa vậy.
- Em thấy có sao đâu. Em thích ăn thế này.
- Lại được cả mày nữa.
Ăn bữa cơm sao mà nặng nề thế. May mà thỉnh thoảng có tiếng trêu đùa của đứa em để thay đổi không khí.Bố nó đi làm xa, ít khi về nhà.Mẹ lo mọi việc đồng áng, bán hàng phụ thêm bố nuôi hai chị em.
Một bữa nó lại tỉnh giấc lúc sáng sớm.
- Mẹ dậy sớm thế.
- Mẹ làm đậu phụ lát đi giao. Không làm sớm thì không kịp.
- Để con phụ mẹ.
Sáng nào cũng thế, chưa tới 4 giờ mẹ nó đã tỉnh dậy. Một mình xay đậu. Mẹ mang đi giao cho người ta khi nó còn chưa tỉnh giấc. Mẹ luôn thiếu ngủ. Mẹ lúc nào cũng luôn tay luôn chân.
- Mẹ đi đâu rồi?
- Còn ít đậu mẹ đi bán rong rồi.
- Mưa mẹ đi làm gì không biết.
- Đầy hôm mẹ bị ế toàn phải đi bán thế thôi.
Thằng em nó nhấn mạnh từ “ đầy hôm” như thể chuyện này vô cùng thường xuyên vậy.
- Thế mấy giờ mẹ về?
- Em không biết. Đợi mẹ lâu thì cứ ăn cơm trước. Mẹ bảo thế.
Nó thấy nó sướng quá còn mẹ nó thì khổ quá. Nó không nghĩ mẹ lại vất vả như vậy. Nó muốn đỡ đần cho mẹ.
Xuống trường, ngồi trên chiếc xe ô tô đường dài nó miên man nghĩ về đủ thứ chuyện, nghĩ nhiều nhất về gia đình. Nó muốn nói với mẹ: con yêu mẹ, con xin lỗi mẹ vì sự vô tâm của con. Nghĩ thế thôi chứ nó không nói đâu. Thói quen giữ kín những cảm xúc nó chưa thực sự có động lực để từ bỏ.
Thời gian trôi đi cùng với sự lớn khôn của nó. Nó gặp, yêu và kết hôn với một chàng trai hiền lành, chịu khó và yêu nó hết mực. Nó sống với anh, đang mang trong mình đứa con của anh và chờ ngày lâm bồn. Nó ít gọi điện về cho mẹ. Cũng vì nó bận bịu cho ngày trở thành mẹ của nó. Thỉnh thoảng em trai nó có điện xuống:
- Mẹ định gọi điện hỏi thăm chị nhưng mắt mẹ mờ chẳng nhìn rõ số nào với số nào mà gọi.
Nó cũng đáp lại:
- Cứ bảo mẹ yên tâm. Chị khỏe. Dạo này chị mắc nhiều việc quá nên quên khuấy mất.Tối chị gọi lại cho mẹ vậy.
Nó lúc nào cũng có những lí do chính đáng cho sự quên. Cứ tối, rồi lại tối. Mẹ nó ngồi chờ điện thoại của con gái. Nó lại quên. So với em trai, nó thiếu tâm lí hơn nhiều.
Hôm nay nó sinh. Nằm trong phòng sinh của trạm xá gần nhà, nó nắm chặt bàn tay anh. Đau đớn vô cùng. Nó không tưởng tượng nổi lại đau đến thế. Nhưng nó sắp làm mẹ, nó chịu được. Chỉ một lát thôi. Chỉ đau một lát thôi. Nó mong đợi đứa con này biết bao. Nó muốn lịm đi quá. Nó như đang mê sảng. Trong cơn mê nó nhìn thấy mẹ. Mẹ đang cổ vũ nó như lần đầu dắt nó vào cổng trường tiểu học vậy.Nó nhớ mẹ, nhớ tới những hình ảnh của mẹ và nó. Nó muốn nghe giọng mẹ, muốn tỏ ra yếu đuối trước mẹ, muốn kể cho mẹ nghe về nó trong giây phút này, muốn hỏi mẹ về lúc mẹ sinh nó. Mẹ cũng đau nhưng rất hạnh phúc phải không mẹ? Mẹ nó đang xay đậu. Mẹ nó đang đi bán rong. Mẹ nó đang khâu áo. Mẹ đang nấu ăn. Mẹ đang nắm tay nó.
Rồi nó nghe tiếng trẻ con khóc. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Nó lả đi vì mệt.
- Mẹ à! Vợ con sinh rồi. Một bé trai bụ bẫm. Con sẽ đặt tên cháu là Gia Bảo mẹ ạ. Cảm ơn mẹ! Con muốn nói điều ấy từ lâu lắm rồi. Và mẹ ơi, đó cũng là câu vợ con nói đi nói lại trong lúc mê sảng.
Ở đầu dây bên kia có tiếng khóc nhẹ của một người phụ nữ. Âm thanh của niềm hạnh phúc.
- Bài dự thi của Nguyễn Thị Huyền - <libra.nguyenhuyen92@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.