Bức họa nhà vua và bài học về đối nhân xử thế
2019-05-13 00:25
Tác giả:
Trên đời ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu, người biết đối nhân xử thế là người chân thành tôn vinh những điểm mạnh và giấu đi điểm yếu người khác.
***
Truyện kể rằng một vị vua khi về già, ông muốn vẽ lại bức hoạ chân dung của mình để truyền lại cho hậu thế mai sau. Tuy nhiên về ngoại hình ông bị chột một con mắt và bị què một chân, vì không muốn hậu thế biết mình xấu xí và khiếm khuyết về ngoại hình nên ông cần một hoạ sĩ tai ba để vẽ cho đẹp.
Một vị hoạ sĩ nổi tiếng đương thời hoạ cho ông thành một người dũng mãnh nhưng mắt bị chột và chân bị què, nhà vua bực tức ra lệnh chém đầu.
Một hoạ sĩ khác hoạ ra bức chân dung vị vua mắt không còn chột và chân không còn què, ông liền ra lệnh chém vì tội khi quân.

Bao nhiêu hoạ sĩ nổi tiếng cả nước không ai dám vẽ cho nhà vua nữa vì sợ số phận mình cũng tương tự.
Một anh hoạ sĩ trẻ không mấy tiếng tăm xung phong vẽ cho nhà vua, văn võ bá quan đều nghĩ anh này sẽ chết chắc, tuy nhiên sau khi đưa bức hoạ ra nhà vua khen thưởng vàng bạc châu báu và gả cô công chúa xinh đẹp cho anh hoạ sĩ trẻ này.
Hoá ra anh vẽ nhà vua rất chân thực, thành một vị vua ngồi trên lưng ngựa, giương cung lớn lên bầu trời nhắm bắn, con mắt bị chột đang nheo lại và được che khuất bởi tay nắm mũi tên, chân bị què thì khuất sau lưng ngựa, con ngựa cũng cất vó lên như bay trông rất oai phong và dũng mãnh.
Bài học: Trên đời ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu, người biết đối nhân xử thế là người chân thành tôn vinh những điểm mạnh và giấu đi điểm yếu người khác.
Blog Radio Sưu tầm.
Mời xem thêm chương trình:
Thương mình của ngày mai
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…





