Bố hãy về với mẹ con con
2013-09-08 01:10
Tác giả:
Con vẫn mong những ngày đã qua là một giấc mơ dài bố mẹ chỉ tạm xa nhau thôi, bố sẽ trở về như xưa, bên cạnh chúng con.
Bố luôn thương chị em con bố nhỉ. Bố làm tất cả, dành hết cho tụi con để tụi con được ăn được học bằng con nhà người. Nuôi chúng con khôn lớn, dạy chúng con làm người. Giờ những tảo tần của bố được đền đáp thì bố mẹ lại xa nhau. Sao thế bố? Người đàn bà kia có là gì mà bố phải đánh đổi, người đàn bà không phải mẹ của chúng con.
Người ta bảo lúc nghèo đói thì thương nhau đến khi có của ăn của để rồi lại sinh ra…có phải thế không ạ? Con biết bố của con không phải thế.
Ngày ấy nhà mình nghèo, rất nghèo là đằng khác. Bố suốt ngày cặm cụi với đường cày mũi cuốc, rảnh là làm thêu làm mướn. Mẹ con quanh năm vẫn đội chiếc nón lá rách mướp, đôi chân trần nứt nẻ, thô ráp đi không bén đất. Ngôi nhà là cái tên gọi cho sang chứ nhà thì đâu có ra hồn nhà, chỉ là công trình phụ thôi. Ấy thế mà bốn con người vẫn sống rất thương nhau, không một điều tiếng.

Chỉ có điều mà giờ con mới dám nói. Ngày ấy hồi còn đi học con rất ít khi dẫn bạn đến nhà chơi, lại càng dị ứng với những bài văn viết về gia đình cũng chỉ vì nỗi mặc cảm nhà mình nghèo. Lại có khi con cáu bẩn và gắt gỏng với bố mẹ vô cớ cũng chỉ vì con giận bố mẹ để cho nhà mình nghèo. Đêm đêm con vẫn ước sớm thoát khỏi ngôi nhà này bởi con thấy khổ. Con biết mình sai rồi. Con đâu biết bố mẹ đã phải tằn tiện cắt xén đồng quà tấm bánh để con được đến trường. Con lại còn không hiểu những lần mẹ thở dài mùa giáp hạt khi thóc giống cũng phải đem xay.
Nhưng tất cả rồi cũng qua đi, bố bảo “chẳng ai giàu ba họ ai khó ba đời” đâu con ạ và cũng chẳng ai nắm tay theo ngày đến tối. Cái nghèo cái khó đã không còn là mặc cảm của cả bố và con nữa bố nhỉ. Bố mẹ làm ăn giỏi, người làng bảo thế. Thấm thoắt con đã có một ngôi nhà như con mong muốn mà giờ đi học xa nhà con nhớ lắm sự thoải mái và rộng rãi. Nhưng giờ sung sính tiền của sao bố mẹ không còn thương nhau như trước nữa? Bố không còn thương con nữa hả bố? Bố bảo bố tự hào về con cơ mà. Bố trả lời con đi chứ, bố ơi!
Con vẫn thích lắm mỗi lần có ai khen “con này giống bố như tạc”. Con giống bố thật bố nhỉ! Con cao giống bố, tính lại càng giống bố. Khi vui thì thật là vui còn một khi đã tức thì có cậy cũng không ra một lời. Được cái tính vui vẻ nên không tức ai lâu bao giờ. Mỗi tội giống bố nên con không được trắng như em, chân tay không được thon thon như mẹ và em. Tiếc quá cơ. May mà bù lại được cái tinh thần nỗ lực y bố, bố nhỉ.
Nhưng bố đừng nghĩ con đang làm “nịnh thần” để bù lại những lúc con cãi bố, những lúc mải chơi hay cả những lúc chành chẹo với em bố nhé. Giờ con lớn rồi con hứa sẽ không thế nữa đâu. Đổi lại bố về với con bố nhé. Con ngoan rồi, con không làm bố cáu nữa đâu, con hứa đấy.
Bố phải về để bảo vệ con chứ. Từ lúc bố ra đi mẹ hay gắt lắm, con bị mẹ mắng luôn. Đơn giản vì con giống bố, bố ạ!
Bố phải hứa là bố sẽ về khi bố đọc được thư con bố nhé!

Nhà mình không thể thiếu bố. Bố hiểu điều này hơn con. Bố vẫn bảo nhà này mà thiếu “lực sĩ bố” nhất là mỗi khi lấy hàng thì mẹ con mày cứ gọi là nhìn nhau. Ba mẹ con đều ngước nhìn như thách thức chứ trong lòng thì thầm cảm ơn rối rít. Có việc gì nặng nhọc bố đều nhận phần mình. Phần vì có sức khỏe, phần vì thương mẹ con hay ốm, chúng con bận học. Bố là thế khó bày tỏ tình cảm. Nhưng bố ơi chỉ cần có thế, giờ con đã hiểu.
Mà bố này, bố mà không về thì danh hiệu “nghệ sĩ hài” danh giá nhà mình chẳng có ai xứng đáng cả. Con không đủ tài mà cũng chẳng đủ kiên nhẫn và mưu mẹo làm trò cho em cười. Còn mẹ con thì chỉ thêm giận thôi chứ đừng nói là cười. Mẹ con giận bố thế không nổi điên lên là may rồi nói chi đến cười nói, lại còn hàng họ một mình quanh cũng đủ chết rồi cười sao được. Giờ trọng trách ấy là của bố hết, bố hiểu điều này mà.
Con mong lắm giờ có bố ở đây. Con lại sà vào bá cổ bố thút thít mách bố chúng nó đang cười con, chúng nó đang xì xào về chuyện nhà mình. Chuyện bố có người khác. Chẳng phải đâu, bố yêu thương con thế, đời nào bố bỏ con mà đi. Chẳng qua nhất thời bố quên thôi, bố xa con thế thôi bố nhé thế là nhiều lắm rồi. Mai bố về đi, ngày nào con cũng mong như thế, nhà mình lại có bốn người.
Bố biết dù xa nhà nhưng lúc nào con cũng dõi theo bố, mong bố của con luôn khỏe. Vẫn biết con không thể chăm sóc bố và hôm qua con đã không đứng về phía bố. Bởi đơn giản con chỉ muốn đứng về một phía có cả bố lẫn mẹ của con. Bởi con biết hơn 20 năm qua là không thể đánh đổi.
Có lẽ con ích kỉ, con chỉ nghĩ cho riêng mình, con sợ xấu hổ, con sợ sẽ gục gã nếu không có bố, nếu nhà mình tan nát. Con nói vậy không chỉ vì bản thân con đâu mà con đã kiên nhẫn và cố gắng hiểu bố. Vì con nghĩ cả cho bố và cho em cho mẹ con nữa, bởi tình thương vẫn còn, bởi bốn người chúng ta mới là một gia đình thực thụ. Nhà mình mới là ngôi nhà của bố, ngôi nhà mà tự tay bố tạo dựng và thắp lửa cho nó.
Hơn ai hết bố hiểu điều con nói và hơn ai bố hiểu tình yêu thương của ba mẹ con con dành cho bố!
Bố sẽ về bố nhé!
• Bài dự thi của Hương Nguyễn <huongnt.vanclck54@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.