Biển và tiếng harmonica
2013-07-31 08:52
Tác giả:
Tôi thất bại. Phải, một con bé ngốc nghếch thất bại trong mối tình đầu trong trẻo, đầy kí ức về Nam. Với cái dáng cao dong dỏng, anh luôn làm rối bù mái tóc đen nhánh mỗi khi bối rối trông rất buồn cười. Anh đã ở bên tôi, dùng bàn tay to bè, vụng về nắm lấy tay tôi, bình yên và vững chắc. Thế rồi, anh biến mất như một cơn gió, khi mà tôi vẫn chưa nói với anh rằng tôi yêu anh. Chỉ hai tiếng “xin lỗi” thôi ư? Tôi không có lấy một tấm hình của anh, chưa kịp nói với anh thật nhiều những suy nghĩ của mình, rằng thực sự anh quan trọng như thế nào đối với tôi, rằng tôi yêu cái tính dịu dàng, yêu cả bàn tay gấu ấm áp, rằng…Song, những điều đó có là cái quái gì đâu khi anh đã quay đầu lại. Tình yêu, rốt cuộc là gì vậy? Phải đi thôi, rời xa cái nơi trống rỗng này…

“Let the rain sing you a lullaby, stupid angel!”
Giật mình, tôi mở mắt ra ngay lập tức, ngẩng lên nhìn khuôn mặt đeo kính với cái đầu bê bết nước mưa kia và lắp bắp hỏi:
- Hả, g…gì cơ?
- Cùng tâm trạng à? Thế thì, nếu không phiền… - Bỏ lửng câu nói,
Tên ấy lặng lẽ nằm xuống kế bên tôi, đặt chiếc kèn Harmonica của hắn trước ngực và nhắm tịt mắt lại. Cùng tâm trạng? À, thế thì ngươi cũng là đồ ngốc. Và tôi không hỏi thêm gì nữa, khẽ thả lỏng mình, khép mi mắt lại. Trời vẫn mưa, và hai kẻ điên vẫn nằm như thế, mong mưa cuốn trôi những dòng suy nghĩ nặng trĩu, khốn khổ của mình đi.
Hôm sau, trời vẫn mây mù. Sương đọng trên giàn hoa bí trước của nhà bà, lên cả mũi giày bata, lấp lánh lấp lánh. Mới sáng sớm mà gió đã thổi ầm ĩ lên. Khoác cái áo ấm to sụ, tôi lại mò ra biển sớm. Cứ thế chân trần, tôi chầm chậm bước trên cát, mặt cúi gằm xuống chân né vỏ sò vứt vương vãi. Ưm ưm, hắt xì. Dư âm của hôm qua đây mà. Ra đến biển, một lần nữa, cái khung cảnh xam xám hồng hồng với những đám mây bềnh bồng của bình minh lại hạ gục tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng cô độc. Tôi nhớ anh, nhớ cả giọng nói và cái dáng đi quen thuộc. Mặt trời nhô lên, những tia nắng đỏ cam rực rỡ khẽ len lỏi qua đám mây mù. Biển nhịp nhàng đánh những con sóng trắng biếc, nhấp nhô đều đặn. Gió cũng không thua, thổi buốt xé toạc không khí. Âm thanh nhộn nhịp và sự vui tươi của chúng hòa quyện vào nhau như cười nhạo, trêu chọc tôi. Có vẻ chúng vui lắm khi thấy tôi đau đớn. Ngồi phịch xuống, tôi tự vòng hai tay ôm lấy mình và gặm nhấm nỗi đau đang trào lên, nghẹn ngào nơi lồng ngực. Tôi sẽ không bao giờ chạm tay vào tình yêu nữa, tôi sẽ…
Thế rồi, trái tim tôi như được xoa dịu bởi những âm thanh da diết chợt ngân lên đâu đó. Ngoảnh đầu sang, tôi bắt gặp một chàng trai mảnh khảnh, tóc bay theo gió, mắt nhắm nghiền say sưa thổi Harmonica. Chàng trai hôm qua. Có phải Love hurts của Yiruma không nhỉ? Thật trùng hợp, tôi cũng biết bài này. Âm thanh của Harmonica hòa quyện với sóng biển, du dương, bềnh bồng. Cứ cái tư thế đó, tôi tận hưởng hết giai điệu của “liều thuốc giảm đau” kia. Sol Fa Mi Fa Si… Nốt Si ngân lên một lúc, rồi im bặt. Khẽ đưa tay lên vẫy, tôi hét to :
- Này.
Anh ấy quay sang, ánh mắt ngạc nhiên, dò hỏi. Tôi nói :
- Dành cho tôi à? Cám ơn!
- Cho cả hai. Ắt xì !!!
- Này « chú nhạc công », mấy tuổi rồi nhỉ?
- Em không hỏi tên tôi trước à? Lạ thật đấy, «đồ ngốc».
À, chúng tôi lại còn tự đặt tên cho nhau nữa.
- Ừ nhỉ, mà thôi.
- Năm ba đại học.
« Hừm, vậy là lớn tuổi hơn, không bắt nạt được rồi ». Tôi tự nhủ như thế và ngẩng mặt lên nhìn anh. Anh khẽ đẩy gọng kính, mỉm cười nhạt thếch. Rồi chúng tôi lại đi ngang qua mặt nhau, không buồn quay lại.
Bên nhau, im lặng mỗi ngày. Người khác nhìn vào tưởng hai đứa câm, nhưng tôi mặc kệ. Chỉ cần ngồi cạnh nhau, đắm chìm trong tiếng kèn dịu dàng da diết của anh là tôi cảm thấy như đã nói rất nhiều rồi. Cách anh cầm chiếc Harmonica trong tay vô cùng “hay ho”, nó tạo cho tôi một cảm giác thân thuộc. Anh ư ? Một người bạn đạc biệt mà tôi không biết tên, không biết nơi anh đến và cũng mù tịt cả Email. Trước đây, tôi chưa bao giờ chia sẻ với một người bạn nào theo nghĩa đó cả. Cũng có lúc anh và tôi kể chuyện cười cho nhau nghe, rồi phá lên cười cho có lệ, hoặc ngồi im ngắm những người xung quanh và đoán xem họ đang làm gì. Thú thật, ngắm hết người, hết hoàng hôn, cây cỏ, chúng tôi chuyển sang… ngắm nhau.
- Cái mũi của em trông khùng khùng, cười chết mất.
- Anh thử cười một nụ cười có hồn xem. Cười chết đi nào.
Anh chỉ im lặng, mắt hướng ra phía biển đang tung một đợt sóng lấp lánh bạc dưới cái ánh vàng rực rỡ của quả cầu mặt trời và đó cũng là lúc tôi kịp hối hận về câu nói hơi quá của mình. Tôi biết rằng, cả hai chúng tôi đã đánh mất một nụ cười thực sự từ rất lâu rồi.

Một hôm, anh mắt kiếng (đành gọi vậy nhé) thực sự khiến tôi ngạc nhiên. Lần đầu tiên, anh nói về cô ấy của anh. Hai đứa ngồi dựa lưng vào nhau ngắm hoàng hôn, và anh nói. “Em biết không, tiếng Harmonica không đơn độc. Nó giống như tập hợp của các âm thanh tạo thành, rất hài hòa, du dương. Nghe nó ta hạnh phúc. Giống như con người không thể hạnh phúc khi ở một mình. Cô ấy đã nói với anh như vậy. Và giờ, cô ấy để anh lại một mình”. Xong, anh quay sang, bắt gặp ánh mắt tôi đang mở to ngạc nhiên và nhìn tôi như muốn hỏi “Hiểu gì không ?”. Rồi ánh mắt ấy chùng xuống, buồn vời vợi. Anh làm động tác tra chìa vào khóa ở bên ngực trái của mình, vặn vặn, rút chìa, quay quay lên không trung và vung tay như ném nó đi thật xa trước đôi mắt ngơ ngác của tôi. Anh vò tóc tôi rối bù, rồi lại mỉm cười rỗng tuếch.
« Em hiểu anh ạ. Tiếng Harmonica không đơn độc, nhưng anh thì có đấy. »
- Lạ nhỉ, anh cũng vậy.
Nói xong, anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác, làm tôi thực sự bối rối, chẳng biết trả lời thế nào nữa.
- À… ừ.
- Ừ.
Tự nhiên, cái từ tạm biệt chạy vòng vòng như cái màn hình Screen saver trong đầu làm tôi vô cùng khó chịu. Phải, có lẽ tôi không muốn nói tạm biệt với anh.
- Này anh, một bản cuối cùng dành cho em nhé ?
- Ừ.
Anh lôi kèn Harmonica ra, nhắm mắt, và thổi. Tôi đứng đó, nhìn anh với suy nghĩ rối bời. Sau này, trở về thành phố, ai sẽ xoa dịu tôi bằng tiếng nhạc ấm áp mỗi khi tôi buồn? Ai có thể ngồi cạnh tôi từng phút, từng giờ, thậm chí là cả những ngày đầy nắng gió để cùng tôi làm những chuyện điên rồ điển hình như… tự biến mình thành con mực một nắng? Sẽ chẳng có ai cả. Và, nếu tôi có nhớ đến anh, nhớ đến những âm thanh Harmonica hiền hòa, thì có lẽ tôi cũng sẽ chỉ có thể vào google mà search. Ôi, tôi không yêu anh đấy chứ? Không, tôi sợ cái cảm giác bị bỏ rơi lắm rồi. Hai con người, hai trái tim đã khép kín, liệu có thể không? Tôi không chắc chắn, cũng không thể tin cái điều ấy có thể xảy ra. Phải, tôi sợ. Tôi… tôi…
Bản nhạc kết thúc. Nốt cuối cùng im bặt và tất cả những âm thanh của nắng, gió, sóng biển dường như cũng lặng im. Anh cất chiếc kèn vào túi một cách vụng về. Ánh mắt nhìn tôi trìu mến, rồi dò hỏi, cuối cùng, chúng ánh lên nỗi buồn khó tả. Khuôn mặt góc cạnh hướng ra phía biển xanh chan hòa nắng ấm. Anh nói :
- Chắc không tìm lại được đâu… Này, anh đi nhé ?
Tôi phải trả lời anh thế nào đây ? Tôi vẫn chưa nghĩ xong.
Hmm... ừ.
« Chú nhạc công của tôi » mỉm cười trong khi tôi cứ đứng ngây ra như thế.
Anh quay lưng, chiếc mũ áo khoác bay phấp phới. Và bước đi. Tự nhiên, như theo phản xạ, tôi cũng quay lưng, bước đều đặn như máy. Mặc dù cả người xuôi xị, thế nhưng tôi vẫn không khóc. Cát dưới chân vừa nóng, vừa lạnh. Chắc tôi điên rồi. Bây giờ, nếu tôi đuổi theo anh, nói rằng tôi không muốn tạm biệt, không muốn anh đi, mọi chuyện sẽ thế nào? Và nếu anh lại nhìn tôi nói “xin lỗi”? Không! Tôi sợ mình không đủ mạnh mẽ, sợ trái tim mình sẽ vỡ tung nếu phải nghe hai từ ấy một lần nữa. Hốt nhiên, câu nói cuối cùng của anh hồi nãy chợt vọng lại, oang oang trong đầu. “Chắc không tìm lại được đâu…”.
Phải rồi! Vậy là anh cũng giống như tôi, cũng không muốn tạm biệt, nhưng anh vẫn sợ mình sẽ không tìm lại được chiếc chiều khóa mở trái tim mà anh đã vung tay ném xuống biển hôm nào. Lòng tôi tràn ngập sự tiếc nuối. Tại sao lúc ấy tôi không ngăn anh lại? Không, tôi không thể để mất nó, không thể để mất anh. Nước mắt chảy tràn hai nên má, nóng hổi. Nhưng, chúng dường như không khiến tôi trở nên yếu đuối, trái lại còn tiếp thêm sức mạnh cho tôi.
« Anh à, nhất định em sẽ tìm nó, và mở cửa trái tim ra hộ anh. Em không sợ nữa ».
Tôi quay lại ngay lập tức, guồng chân đầy mạnh mẽ. Chạy, chạy, chạy.
• Bài dự thi của MinhTrang - <parrot0504@>
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."



