Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bài học từ đôi chân

2012-12-11 16:24

Tác giả:




Bài dự thi Cuộc sống vẫn tươi đẹp - Ở sân trường ĐHSP có một bồn cây, xây đủ cao để người ta có thể ngồi lên thay ghế đá. Buổi chiều chán chường nọ, tôi ngồi giữa sân trường Sư Phạm trong khung cảnh chiều tà của một ngày dài đã qua. Một ngày như mọi ngày, đôi khi tôi cảm thấy đơn điệu và chán đến phát rồ. Nắng dần tắt, chỗ ngồi dưới mông đang toả ra hơi nóng hầm hập sau cả ngày trời tích tụ, được cái trời gió nên cũng đỡ oi. Mà ngồi một mình giữa nơi rộng vắng trong cơn gió lồng lộng thường làm người ta suy nghĩ mông lung.
 
Rồi tôi chợt thấy bạn đi ngang qua. Bạn là ai? Tôi đâu biết. Bạn tên gì? Tôi chưa hỏi. Chỉ biết bạn đi mà phải có gậy chống. Thói đời muôn thuở, hễ thấy lạ thì cứ nhìn thôi. Tôi cũng đưa mắt ếch ra nhìn bạn. Trông bề ngoài thì đôi chân của bạn dường như lành lặn, không bị thương tật gì đặc biệt, tuy nó có hơi còm hơn thân người của bạn. Tay bạn cầm gậy đấy, nhưng dường như bạn không quá cần đến nó. Bạn vẫn có thể đi "bình thường theo cách của mình: Chậm rãi, khoan thai, từ tốn và nhẹ nhàng. Nhìn kĩ lại thì tôi nhận ra hình như vấn đề nằm ở cổ chân của bạn, nó có vẻ yếu ớt nên bạn không thể đi nhanh và mạnh được.

Bạn cứ từ tốn đi từ bãi xe vào trong toà nhà. Nếu như có thể đi đứng bình thường như người khác, chắc chỉ cần 30 giây là đến nơi. Bạn thì không, bạn đi hơn cả phút. Và trong hàng trăm giây đó, tôi vẫn lén đưa mắt dõi theo bạn. Bỗng trong tâm trí tôi dâng lên một niềm xúc động gì đó không rõ. Giữa dòng chảy bất tận ấy, bạn như một cái gì đó thật khác, thật ngoại lệ. Cái cách bạn từ tốn và kiên nhẫn bước đi. Cách đôi mắt bạn nhìn lơ đãng xuống con đường trước mặt làm tôi thấy mình như bắt gặp một hạt vàng trong đống cát vậy. Bàng hoàng và xúc động, trong hàng phút lén nhìn bạn bước đi, tôi bỗng thấy tâm trí mình nhẹ tênh theo từng nhịp bước của bạn. Dòng suy nghĩ hỗn loạn trong tôi phải dừng lại, ngắm nhìn và chiêm nghiệm. Tôi chợt nhận ra vòng quay quá nhanh của cuộc sống khiến tôi nhiều lúc không thể theo kịp. Và sự chậm rãi của bạn như một liều thuốc an thần làm tôi dịu lại, bớt quay cuồng hơn.

Rồi dáng bạn khuất vào trong toà nhà to lớn, tôi quyết định cất bước đi theo. Lúc đó, tôi cố tình đi chậm lại, như cái cách mà bạn đã bước đi, lắng nghe lòng bình yên. Đi được một đoạn ngắn, tôi lại bất ngờ thấy dáng bạn trên cầu thang. Lúc này cây gậy mới phát huy tác dụng của nó. Bước lên bậc thềm, bạn phải dùng sức chống vào gậy để đỡ trọng lượng dồn vào cổ chân khi bước lên. Lại gần hơn, tôi cảm nhận được đôi chân run rẩy của bạn, và đôi tay gồng lên để đỡ lấy thân mình. Lại gần hơn, tôi nghe thấy tiếng thở nặng của bạn mỗi lần leo lên bậc thang mới. Điều này càng làm tôi xúc động hơn nữa.
 
Tòa nhà lớn vậy tất nhiên sẽ có thang máy. Tôi nghĩ người đi lại khó khăn như bạn hẳn sẽ dùng nó cho bớt nặng nhọc. Và dù có thấy đi nữa hẳn chẳng ai đi bắt bẻ một người tàn tật là làm biếng khi không leo thang bộ hết. Nhưng không, bạn vẫn đi thang bộ. Dù khó cho đôi chân yếu ớt, dù nặng cho đôi tay không lấy gì cường tráng lắm, bạn vẫn cố gắng. Về phần tôi, tôi thẫn thờ đi phía sau bạn, lòng càng cảm phục và thấy xấu hổ cho mình.


 
Có người từng hỏi tôi: "Có bao giờ bạn nghĩ mình sẽ trở nên tàn tật không?". Tôi đáp "Có". Chẳng ai biết được ngoài kia điều gì nguy hiểm đang chờ mình. Biết đâu đôi chân mà tôi luôn tự hào, một ngày nào đó chỉ còn phân nửa. Biết đâu đôi mắt soi đường, ngày xấu trời nọ bỗng đắm chìm vĩnh viễn vào đêm tối. Biết đâu... Biết đâu... Và tôi chẳng biết nếu khi chẳng may mình phải gắng liền cả đời với chiếc xe lăn, hay khi mình không còn nhìn thấy đường nữa, liệu tôi có đủ nghị lực đế tiếp tục sống, tiếp tục đứng lên sau cơn bi kịch đó? Hoặc không cần phải lâm vào những tình cảnh đó, lắm lúc chỉ gặp tí khó khăn mà tôi đã phát chán mà muốn bỏ lửng.
 
Lẳng lặng đi đằng sau bạn, tôi nhận ra mình đã không đủ bản lĩnh và kiên trì. Tôi chẳng bằng bạn, người đủ sức mạnh ý chí để leo cầu thang bộ trên đôi chân không lành lặn. Lò dò theo bạn hết 2 tầng lầu, khi bạn bước vào phòng học của mình, còn tôi tiếp tục lên thêm một tầng nữa. Tôi chợt mỉm cười vì ít ra tôi đã và đang may mắn khi có đôi chân bình thường khoẻ mạnh, khi tôi có thể chạy lên cầu thang một cách nhanh chóng, điều mà bạn có lẽ sẽ mãi không làm được. Ừ, tôi đã được rất nhiều, sao cứ nghĩ đến thứ mình không có rồi buồn.

Trong đoạn đường từ lầu 2 lên lầu 3 ấy, tôi đi chậm hơn nữa, cảm nhận rằng đôi chân của mình vẫn đang vững chãi.

Cảm ơn đôi chân của bạn đã cho tôi thêm bài học từ cuộc sống này rằng :"Đừng nghĩ phía trước không có gì, vì phía trước cái gì cũng có, không bước sao tới. Phải bước, cứ bước, đường chưa có thì bước mãi cũng thành đường, đường gập ghềnh gai góc thì cùng níu vai những người xung quanh cùng bước!"

Một lần nữa tôi cảm ơn bạn, tôi tự nhủ "Chúng ta phải vững vàng hơn nữa. Cần phải mỉm cười và bước tới..."

Hãy vững tin bước tiếp nhé, bạn ơi!

  • Bài dự thi của bạn Trúc Mai - hoatulip5389@



Blog Việt – Blog Radio trân trọng thông báo và rất mong nhận được sự tham gia nhiệt tình từ quý bạn đọc! Mời bạn click vào đây để gửi bài dự thi "Cuộc sống vẫn tươi đẹp"



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top