Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ba tôi

2021-09-30 01:25

Tác giả: Tôn Uyển Mễ Bối


blogradio.vn - Mặc dù Ba tôi ít cười nhưng hễ ông ấy cười, đôi môi mỏng thâm xì lại toát lên sự tươi vui rạng rỡ hệt như nụ cười ấy đang toả nắng. Tôi thích nhất khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ có lẽ cả đời này hình ảnh đấy sẽ mãi khắc cốt ghi tâm tôi.

***

Khoảnh khắc tôi buông bàn tay đang nắm lấy tay Ba để bước vào lễ đường, tôi đã không nghĩ rằng vào một ngày nào đó tôi lại thấy nhớ ba nhiều như thế này. Nhất là khoảng thời gian dịch bệnh khó khăn bây giờ, Ba ở cùng mẹ, tôi thì lại ở một nơi xa cùng người chồng; hình ảnh về Ba lại hiện nhiều hơn trong tâm trí tôi.

Trong gia đình, Ba là người ít nói nhất nhà nhưng lại tinh ý mọi hành động cử chỉ, lời nói của những người trong gia đình, đặc biệt là tôi. Nhìn ra ít ai nghĩ Ba đã ngoài 40 tuổi, ông vẫn rất khoẻ và luôn giúp đỡ tất cả mọi người; bất kể là thành viên trong gia đình hay người lạ. Ông ấy có một thân hình cao to, vạm vỡ, lúc nào cũng toát lên sự thanh lịch, tao nhã. Người khác có thể chỉ nhìn thấy khuôn mặt Ba cháy nắng, ngăm ngăm đen, sần sùi vì ông đã vất vả làm việc, “dầm mưa dãi nắng”, “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” mà nuôi tôi khôn lớn. Bàn tay Ba tuy thô ráp chai sạn nhưng lại chắc khoẻ vô cùng. Tôi còn nhớ năm đầu tiên khi tôi phụ giúp ông công việc ở cửa hàng, tôi đã bất cẩn làm ngã bộ cửa sắt to lớn tầm hai mét hơn đè trúng mình, Ba đã dùng đôi bàn tay ấy một mình nâng đỡ bộ cửa ấy lên mà không cần ai giúp đỡ. Tuy khi ấy tôi đã 18 tuổi, tôi đã nghĩ Ba là một siêu anh hùng sau khi nhìn thấy hình ảnh ông ấy cứu tôi trong chớp mắt.

Ba tôi là kiểu người có tính cách nửa hướng nội nửa hướng ngoại. Tại sao tôi lại nghĩ về ông ấy như vậy nhỉ? Đã bao lần tôi để ý ông ấy luôn trầm tư, suy nghĩ gì đó rất lâu. Ông nghĩ nhiều hơn là nói và rất ít chia sẽ suy nghĩ, cảm xúc bên trong cho ai đó, kể cả mẹ tôi. Nhưng lạ lùng ở chỗ, Ba tuy nghiêm khắc nhưng lại vô cùng hoà đồng với tất cả mọi người; ông luôn giúp đỡ những ai đang gặp khó khăn một cách thầm lặng và rất khiêm tốn đến nỗi khó có ai là không quý mến ông ấy. Mặc dù Ba tôi ít cười nhưng hễ ông ấy cười, đôi môi mỏng thâm xì lại toát lên sự tươi vui rạng rỡ hệt như nụ cười ấy đang toả nắng. Tôi thích nhất khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ có lẽ cả đời này hình ảnh đấy sẽ mãi khắc cốt ghi tâm tôi.

Tất nhiên là con người chẳng ai hoàn hảo bao giờ và Ba tôi cũng vậy, ông ấy có một điểm trừ mà đến giờ tôi cũng không thích tí nào cả. Năm tôi thi tốt nghiệp cấp ba, khi tôi tưởng chừng bản thân mình như chú chim nhỏ sắp được vỗ cánh bay đến một thế giới mới khám phá thì Ba lại từ tốn bảo tôi hãy lắng nghe thật kỹ những gì ông ấy nói: “Khi con lớn lên, mọi thứ xung quanh có rất nhiều điều mới lạ đi kèm đó là sự thử thách đầy gian nan, khó khăn cũng như gánh nặng trách nhiệm. Nếu lỡ như phút giây nào đó con thấy sợ hãi, hãy nhớ đến Ba. Dù con lựa chọn học tiếp lên đại học hay từ bỏ nó để đi làm kiếm tiền, ba vẫn là người ở phía sau lưng ủng hộ con hết tất cả.” Ông ấy luôn tự cố gánh vác mọi thứ một mình, tự ôm hết tất thảy áp lực, gánh nặng vào trong lòng; ông không để một ai trong gia đình phải lo toan về bất kì vấn đề gì. Đến khi có quá nhiều thứ đặt ở trên vai ông nặng nề đến mức, tôi đã thấy ông ấy ôm lấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt bật khóc một mình trong một góc phòng tăm tối không có lấy một tia sáng.

Từ khoảnh khắc tình cờ ấy, tôi quyết định con đường mà bản thân phải đi. Đó là tôi chọn từ bỏ tiếp tục học lên đại học và sẽ đến cửa hàng phụ giúp công việc cùng Ba, mà đến tận bây giờ tôi vẫn không hối hận một chút nào về quyết định ấy. Tôi cũng muốn được cùng ông ấy sẻ chia về những lo toan, mệt nhọc thường ngày, tôi cũng muốn tự mình trải nghiệm những tháng ngày được làm việc cùng ông ấy, tôi cũng muốn biết cảm xúc của Ba ra sao khi làm trụ cột kinh tế trong gia đình. Mãi đến khi tôi trải nghiệm hết tất thảy những gì mình mong muốn trong suốt ba năm qua, tôi mới biết rằng thì ra Ba đã luôn vất vả, chăm chỉ nỗ lực từng ngày bất kể trời nắng hay trời mưa, trời âm u thoáng mát hay trời nổi giông gió bão tố.

Bao giờ ông ấy cũng giữ nét ôn hoà, nghiêm nghị trên khuôn mặt dù khách hàng có khó tính, cau có, gây khó gây dễ; tôi vẫn chưa thấy ông ấy nổi giận quát mắng đuổi khách hàng hay thậm chí là nặng lời bao giờ cả. Bên cạnh đó Ba rất kiên nhẫn từ tốn khuyên bảo tôi mỗi lúc tôi cộc cằn, nóng tính, bốc đồng với khách hàng bằng những câu thành ngữ tục ngữ của ông bà xưa để lại như: “Chớ thấy sóng mà ngã tay chèo”, “Chịu khó nhẫn nại làm nên cơ hồ”, “Một điều nhịn, chín điều lành”. Nhiệm vụ tiếp theo của tôi là tự đi mà tìm hiểu lấy nghĩa của những câu đó rốt cuộc là như thế nào và khắc ghi nó vào lòng.

Đến tận bây giờ tuy tôi đã lấy chồng và ở nơi xa nhưng chưa một giây một phút nào tôi quên đi những gì Ba đã chỉ bảo tôi từ thuở còn bé đến bây giờ. Tôi vô cùng trân quý và trân trọng mọi khoảng khắc ông ấy ở bên tôi, nhất là khoảng thời gian cả nước đang gồng mình chống dịch; tôi lại thấy nhớ ông ấy nhiều hơn. Tôi hối hận lắm thời còn học cấp 3, tuổi dậy thì nổi loạn làm nhiều lần tôi tranh cãi đối nghịch với Ba; khiến ông buồn phiền lo lắng mà tôi không hề hay biết mình đã làm tổn thương ông ấy nhiều cỡ nào. Bây giờ tôi chỉ mong dịch bệnh mau chóng đi qua một cách bình an để tôi lại được gặp Ba mỗi ngày, để tôi có thể hiểu ông ấy hơn và còn để tôi có thể bù đắp những gì mình đã gây ra như cách tôi tự sửa chữa mọi lỗi lầm của mình trong quá khứ.

Còn bạn thì sao? Liệu bạn sống xa gia đình và người thân, bạn có đang nhớ người cha, người bố, người ba của mình hay không? Còn tôi nhớ ông ấy nhiều lắm!

© Tôn Uyển Mễ Bối - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 552: Kẽ hở của hạnh phúc

Tôn Uyển Mễ Bối

Sống chậm với chính mình để thấy trước mắt có muôn vàn màu sắc!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hè còn đến

Hè còn đến

Con đường mùa hè của đứa trẻ còn quê là xuống bếp, lên nhà rồi ra vườn, chạy ra đồng rồi lấm lem ra về. Quãng đường này tôi đã đi mòn mấy mùa hè trước và thêm mùa này nữa cũng coi như trọn vẹn thời học sinh.

Em ra phố

Em ra phố

Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con, dạy biết bao điều Mẹ dạy nhiều, con nhớ bao nhiêu? Lời mẹ dạy, con chẳng thèm giữ Vì lời mẹ cũng chẳng dễ nghe.

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Ai cũng mong vận may của mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời, đặc biệt là về mặt sự nghiệp, tài lộc. Ba tháng tới sẽ là khoảng thời gian may mắn đối với bốn con giáp này. Họ sẽ có những chuyển biến tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến và họ cũng có thể đạt được sự giàu có bất ngờ. Hãy cùng xem 4 con giáp này sẽ tận hưởng vận may như thế nào trong những ngày tới nhé.

Vượt qua niềm đau

Vượt qua niềm đau

Tôi nhận ra anh cũng thích tôi giống như tôi đã thích anh vậy. Phải chi tôi đủ dũng cảm để nói ra hết mọi chuyện với anh thì giờ đây tôi không phải hối hận nhiều đến vậy.

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Tuổi 22, nơi mà một người trẻ cảm thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la của ước mơ và khát vọng, nhưng cũng không thể tránh khỏi áp lực thời gian và nỗi đau của sự thất bại.

Mơ

Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Hiện nay, 5 thể loại sách chữa lành được độc giả ưa chuộng gồm sách khám phá bản thân, phân tích hành vi, kỹ thuật giảm căng thẳng, phát triển kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Tôi nhớ mỗi tối nằm trong chăn ấm đều thiếp đi khi ngắm nhìn nó cuộn tròn ấm áp bên cạnh cái đèn ngủ bể cá giả sủi khí đưa đẩy những con cá nhựa lên xuống trong ánh sáng mờ màu xanh lam. Có lẽ đó là những năm tháng bình yên, vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi và nó, cũng là những năm tháng mà tình bạn của chúng tôi gắn bó keo sơn nhất.

back to top