Bà ơi, ở nơi đó bà có nhớ con không?
2023-10-03 05:25
Tác giả: Lý Cao Nguyên
blogradio.vn - Giá như thời gian quay lại để tôi có thể trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc và dâng trào cảm xúc đó một lần nào nữa. "Bà trên thiên đàng có vui không? Bà ở đó có nhớ con không?".
***
Trong buổi chiều tà, những tiếng xào xạc đã lay tôi dậy sau khi ngấm vào một giấc ngủ ngon lành. Tôi đứng dậy và bước ra khỏi cửa, một bóng dáng thấp bé, lom khom ngày càng hiện rõ trong mắt tôi. Tôi chạy vội lại và cầm chổi trên tay bà, nhẹ nhàng nói "để con quét giúp bà nhé". Bà mỉm cười và nhẹ nhàng vỗ vai tôi, gương măt bà lúc mỉm cười thật phúc hậu.
Tôi nhớ lại những ngày còn bé, cứ chiều chủ nhật tôi lại vào thăm bà và mang rất nhiều bánh cho bà. Lần nào khi đến thăm bà, tôi cũng ngồi vào lòng bà và cảm nhận sự yêu thương bất tận của bà dành cho tôi. Cảm giác đó thật ấm áp và hạnh phúc đối với tôi.
Bà đã trải qua 82 nồi bánh chưng rồi, mắt bà cũng híp nhỏ lại, cơ thể bà đầy những vết nhăn nheo và vết thương của thời gian. Mái tóc ngắn và bạc trắng đó nó khiến tôi không thể nào quên được. Vì tuổi già nên dáng đi bà không còn thẳng đứng như thời trẻ mà thay vào đó là dáng người lom khom, nhỏ bé. Gương mặt bà thật là phúc hậu, tôi thích nhất những lúc bà cười. Giọng nói bà rất trầm ấm và truyền cảm. Nhưng tay của bà vận động rất khó khăn do bệnh tai biến.
Tôi đã trải qua những kỉ niệm vui buồn cùng bà. Nào là ngồi vào lòng bà xem tivi, cùng bà nhặt rau, phụ bà quét nhà, quét sân, trồng cây, bón phân và tưới nước cho cây cùng bà. Những cái cây đó lớn lên theo thời gian trong vòng tay ấm áp cùng bà và tôi cũng thế. Cùng bà vui chơi, cùng bà ăn uống, cùng bà xem phim, cùng bà trò chuyện là điều mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Mặc dù nó chỉ là những điều nhỏ nhưng đối với tôi đó là cả bầu trời hồi trẻ khi ở cạnh bà.
Đúng như câu nói của Agatha Christie "Thời gian là kẻ sát nhân giỏi nhất" nó đã cướp mất đi người mà tôi yêu thương. Đêm đó, bà bắt đầu co giật và được tôi phát hiện, tôi nói với gia đình và bà được đưa vào bệnh viện. Nằm viện được vài ngày bà cũng đã khỏe hẳn. Nhưng tôi không ngờ tới, cái đêm định mệnh đó, chỉ số nhịp tim hiển thị trái máy bắt đầu giảm xuống.
Dì tôi đã kêu Bác sĩ vào để khám bệnh cho bà, bà được đưa vào phòng hồi sức. Một tiếng trôi qua, tôi ngồi bên ngoài phòng hồi sức buồn bã và trầm ngâm. Một tiếng "bíp" kéo dài và vang dội khắp cả căn phòng. Bác sĩ bước ra và nói "xin lỗi gia đình, chúng tôi đã cố gắng hết sức". Tôi bắt đầu không kiềm được nước mắt và nó bắt đầu rơi từng giọt từng giọt. Tôi được Dì an ủi, gạt hết nước mắt để chở bà về nhà nhưng nước mắt cứ đọng lại trên khóe mắt như giọt sương buổi ban mai còn đọc lại trên lá.
Đưa về đến nhà, người ta đẩy bà vào và đặt lên trên cái giường cũ của bà. Mặt dù ra đi vì co giật nhưng nụ cười vẫn đọng lại trên môi của bà. Gia đình tôi sắp xếp và tổ chức đám tang cho bà rất lớn. Trong đám tang, gia đình tôi đã làm hết những yêu cầu và ước nguyện của bà khi đi vào giấc ngủ sâu. Khi đưa tiễn bà đi nước mắt tôi không thể nào ngừng chảy, cảm giác lúc đó thật tủi thân và nó là nỗi buồn bất tận trong lòng tôi.
Những cái ngày tôi cùng bà sinh hoạt, vui chơi...giờ đây chẳng còn nữa. Vườn cây mà bà đã chăm sóc, giờ đây nó cũng héo úa tàn phai như tuyệt vọng vì mất đi người chăm sóc.
Giá như thời gian quay lại để tôi có thể trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc và dâng trào cảm xúc đó một lần nào nữa. "Bà trên thiên đàng có vui không? Bà ở đó có nhớ con không?".
© Lý Cao Nguyên - blogradio.vn
Xem thêm: Mưa Tạnh Tình Tan
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu