Ân tình nội tôi
2020-01-02 01:20
Tác giả:
D.DRAGON L
blogradio.vn - Trách nhiệm mà tôi đùn đẩy lên đôi vai bé nhỏ của người đàn bà này thực sự quá đỗi lớn lao. Nhưng tôi nào có hiểu thấu điều đó, vì thời gian ấy tôi cũng chỉ là cậu bé tiểu học ngây ngô không cha, không mẹ. Tôi thậm chí còn không biết cảm giác có cha mẹ là như thế nào hay nói đúng hơn là chẳng cần quan tâm vì thời gian đó với tôi, có bà bên cạnh là đủ rồi.
***
Mỗi người chúng ta sinh ra ai cũng đều có cha mẹ, đều được hưởng hơi ấm của tình yêu gia đình. Đó là thứ tình cảm thiêng liêng, cao cả và thực sự đáng trân quý. Tôi cũng như bao người, cũng nhận được thứ tình cảm diệu kì ấy từ khi còn bé thơ. Thế nhưng nó lại đến với tôi bởi một người khác, đó là bà nội. Tình cảm gia đình có bố và mẹ là một điều gì đó thực sự quá xa xỉ đối với tôi. Vâng, tôi mồ côi cha mẹ.
“Nội” là cái tên quen miệng tôi thường hay gọi bà. Nội nay đã già lắm rồi, đôi bàn tay chai sần, khuôn mặt gầy guộc và nhăn nheo báo hiệu giúp tôi nhận biết điều đó. Bạn sẽ chẳng thể nào hình dung được người phụ nữ ấy mạnh mẽ đến nhường nào đâu. Sức người là có hạn nhưng trong tâm trí tôi nội mạnh mẽ đến vô thường, chính đôi bàn tay người phụ nữ đó đã nuôi nấng, đùm bọc và chở che tôi qua bao tháng năm xô bồ giữa dòng đời nghiệt ngã.

Mọi khoảnh khắc trong kí ức tuổi thơ tôi đều hiện hữu hình bóng một người bà thân thương. Nhớ lắm khi lên 7, mỗi buổi chiều tan học tôi chạy rất nhanh về phía cổng trường, nơi có nội đang đợi sẵn. Như thường lệ, nội đến đón đứa cháu bé nhỏ của mình. Nội ôm tôi vào lòng, hơi ấm từ lồng ngực bà lan tỏa trong tôi một cảm giác thật lạ thường, dường như nó làm vụt tắt đi những chớm lạnh của sắc trời đông sang. Tôi cảm nhận rõ điều đó. Những đứa trẻ kia có cha mẹ đưa đón hàng ngày, tôi hiểu sự khác biệt giữa mình và chúng. Thế nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy đau buồn đến mức quá độ, đôi lúc phải chăng chỉ là cảm giác kì lạ thoáng qua trong đầu và rồi vụt biến đi lúc nào không hay. Bởi lẽ tôi còn có bà nội, tôi tự nhủ và thầm mường tượng ra rằng bà vừa chính là mẹ, là cha; đồng thời vừa là người bà thân thương của mình.
Thế đấy, trách nhiệm mà tôi đùn đẩy lên đôi vai bé nhỏ của người đàn bà này thực sự quá đỗi lớn lao. Nhưng tôi nào có hiểu thấu điều đó, vì thời gian ấy tôi cũng chỉ là cậu bé tiểu học ngây ngô không cha, không mẹ. Tôi thậm chí còn không biết cảm giác có cha mẹ là như thế nào hay nói đúng hơn là chẳng cần quan tâm vì thời gian đó với tôi, có bà bên cạnh là đủ rồi.
Nội tôi bán cháo để mưu sinh qua ngày, bà dọn dẹp một góc phía trước nhà để tiện việc buôn bán. Tôi còn nhớ như in kí ức phụ giúp nội việc vặt trong quán. Có lần tôi vô ý làm bể một cái chén, thế là bị nội mắng. Tôi chạy đi, không rõ địa điểm mình cần đến nhưng tôi biết chắc một điều là khi đó mình sẽ tìm những khoảng vắng để tránh nội. Tôi dỗi nội vô cùng và tự hứa với lòng sẽ ghét bà nhiều lắm. Tôi co cụm người lại một góc trong khuôn bếp khu nhà cũ, cạnh những bao lúa lâu ngày chưa ai ngó đến. Tôi khóc và thầm trách bà… Bất chợt một bàn tay khẽ chạm nhẹ vào vai, tôi cảm giác thân quen vô cùng. Nội xuất hiện và khẽ nói: “Sao con lại vào đây?” Cùng với câu hỏi là những cử chỉ ân cần xoa đầu, ôm tôi vào lòng. Tôi vẫn khóc thút thít chưa dừng. Thế rồi, nội rút trong túi áo ra tờ tiền giấy 5.000 và dỗ dành: “Con cầm lấy mai mua bánh kẹo ăn”. Tôi ngô nghê nhận lấy và ngừng khóc, hệt như một đứa con nít lên ba; thành thực mà nói thì lúc đó tôi cũng chỉ là một đứa con nít lên 7, vậy nên mọi chuyện âu cũng là thường tình.

Điều đáng nói là bà nội vô cùng thấu hiểu tôi, bà biết tôi thích gì, muốn gì và bà luôn sẵn sàng chiều chuộng đứa cháu hay hờn dỗi của mình. Thời điểm đấy, 5.000 mua được vài ba cái bánh, cây kẹo ngon lành, mà đã là con nít thì đứa nhóc nào lại không thích bánh kẹo cơ chứ. Đến giờ, khi đã lớn khôn tôi vẫn nhớ như in những chi tiết về kí ức tuổi thơ, làm sao có thể quên được những kỉ niệm mà dường như đã đóng chặt nơi sâu thẳm con tim tôi.
Sự hy sinh và tình yêu to lớn mà bà dành cho tôi tin chắc rằng một đời này tôi khó lòng nào có thể đền trả hết được. Nội giờ đã già, tóc đã bạc màu và cơ thể di chuyển dần chậm chạp hơn trước rất nhiều. Tôi chỉ mong bà mãi khỏe mạnh, mãi vui vẻ bên con cháu cho đến lúc an yên. Suốt cuộc đời nội đã chịu đựng quá nhiều khổ hạnh và đắng cay để nuôi nấng tôi thành người; kí ức và công ơn về người đàn bà này dường như là vô tận trong tim tôi. Nếu có một lời muốn gửi đến bà, tôi chỉ muốn nói rằng tôi yêu bà vô cùng.
© D.DRAGON L – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Ngày cuối năm chúng ta vẫn tự hỏi mình đã làm được gì?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.





