Ân tình nội tôi
2020-01-02 01:20
Tác giả: D.DRAGON L
blogradio.vn - Trách nhiệm mà tôi đùn đẩy lên đôi vai bé nhỏ của người đàn bà này thực sự quá đỗi lớn lao. Nhưng tôi nào có hiểu thấu điều đó, vì thời gian ấy tôi cũng chỉ là cậu bé tiểu học ngây ngô không cha, không mẹ. Tôi thậm chí còn không biết cảm giác có cha mẹ là như thế nào hay nói đúng hơn là chẳng cần quan tâm vì thời gian đó với tôi, có bà bên cạnh là đủ rồi.
***
Mỗi người chúng ta sinh ra ai cũng đều có cha mẹ, đều được hưởng hơi ấm của tình yêu gia đình. Đó là thứ tình cảm thiêng liêng, cao cả và thực sự đáng trân quý. Tôi cũng như bao người, cũng nhận được thứ tình cảm diệu kì ấy từ khi còn bé thơ. Thế nhưng nó lại đến với tôi bởi một người khác, đó là bà nội. Tình cảm gia đình có bố và mẹ là một điều gì đó thực sự quá xa xỉ đối với tôi. Vâng, tôi mồ côi cha mẹ.
“Nội” là cái tên quen miệng tôi thường hay gọi bà. Nội nay đã già lắm rồi, đôi bàn tay chai sần, khuôn mặt gầy guộc và nhăn nheo báo hiệu giúp tôi nhận biết điều đó. Bạn sẽ chẳng thể nào hình dung được người phụ nữ ấy mạnh mẽ đến nhường nào đâu. Sức người là có hạn nhưng trong tâm trí tôi nội mạnh mẽ đến vô thường, chính đôi bàn tay người phụ nữ đó đã nuôi nấng, đùm bọc và chở che tôi qua bao tháng năm xô bồ giữa dòng đời nghiệt ngã.
Mọi khoảnh khắc trong kí ức tuổi thơ tôi đều hiện hữu hình bóng một người bà thân thương. Nhớ lắm khi lên 7, mỗi buổi chiều tan học tôi chạy rất nhanh về phía cổng trường, nơi có nội đang đợi sẵn. Như thường lệ, nội đến đón đứa cháu bé nhỏ của mình. Nội ôm tôi vào lòng, hơi ấm từ lồng ngực bà lan tỏa trong tôi một cảm giác thật lạ thường, dường như nó làm vụt tắt đi những chớm lạnh của sắc trời đông sang. Tôi cảm nhận rõ điều đó. Những đứa trẻ kia có cha mẹ đưa đón hàng ngày, tôi hiểu sự khác biệt giữa mình và chúng. Thế nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy đau buồn đến mức quá độ, đôi lúc phải chăng chỉ là cảm giác kì lạ thoáng qua trong đầu và rồi vụt biến đi lúc nào không hay. Bởi lẽ tôi còn có bà nội, tôi tự nhủ và thầm mường tượng ra rằng bà vừa chính là mẹ, là cha; đồng thời vừa là người bà thân thương của mình.
Thế đấy, trách nhiệm mà tôi đùn đẩy lên đôi vai bé nhỏ của người đàn bà này thực sự quá đỗi lớn lao. Nhưng tôi nào có hiểu thấu điều đó, vì thời gian ấy tôi cũng chỉ là cậu bé tiểu học ngây ngô không cha, không mẹ. Tôi thậm chí còn không biết cảm giác có cha mẹ là như thế nào hay nói đúng hơn là chẳng cần quan tâm vì thời gian đó với tôi, có bà bên cạnh là đủ rồi.
Nội tôi bán cháo để mưu sinh qua ngày, bà dọn dẹp một góc phía trước nhà để tiện việc buôn bán. Tôi còn nhớ như in kí ức phụ giúp nội việc vặt trong quán. Có lần tôi vô ý làm bể một cái chén, thế là bị nội mắng. Tôi chạy đi, không rõ địa điểm mình cần đến nhưng tôi biết chắc một điều là khi đó mình sẽ tìm những khoảng vắng để tránh nội. Tôi dỗi nội vô cùng và tự hứa với lòng sẽ ghét bà nhiều lắm. Tôi co cụm người lại một góc trong khuôn bếp khu nhà cũ, cạnh những bao lúa lâu ngày chưa ai ngó đến. Tôi khóc và thầm trách bà… Bất chợt một bàn tay khẽ chạm nhẹ vào vai, tôi cảm giác thân quen vô cùng. Nội xuất hiện và khẽ nói: “Sao con lại vào đây?” Cùng với câu hỏi là những cử chỉ ân cần xoa đầu, ôm tôi vào lòng. Tôi vẫn khóc thút thít chưa dừng. Thế rồi, nội rút trong túi áo ra tờ tiền giấy 5.000 và dỗ dành: “Con cầm lấy mai mua bánh kẹo ăn”. Tôi ngô nghê nhận lấy và ngừng khóc, hệt như một đứa con nít lên ba; thành thực mà nói thì lúc đó tôi cũng chỉ là một đứa con nít lên 7, vậy nên mọi chuyện âu cũng là thường tình.
Điều đáng nói là bà nội vô cùng thấu hiểu tôi, bà biết tôi thích gì, muốn gì và bà luôn sẵn sàng chiều chuộng đứa cháu hay hờn dỗi của mình. Thời điểm đấy, 5.000 mua được vài ba cái bánh, cây kẹo ngon lành, mà đã là con nít thì đứa nhóc nào lại không thích bánh kẹo cơ chứ. Đến giờ, khi đã lớn khôn tôi vẫn nhớ như in những chi tiết về kí ức tuổi thơ, làm sao có thể quên được những kỉ niệm mà dường như đã đóng chặt nơi sâu thẳm con tim tôi.
Sự hy sinh và tình yêu to lớn mà bà dành cho tôi tin chắc rằng một đời này tôi khó lòng nào có thể đền trả hết được. Nội giờ đã già, tóc đã bạc màu và cơ thể di chuyển dần chậm chạp hơn trước rất nhiều. Tôi chỉ mong bà mãi khỏe mạnh, mãi vui vẻ bên con cháu cho đến lúc an yên. Suốt cuộc đời nội đã chịu đựng quá nhiều khổ hạnh và đắng cay để nuôi nấng tôi thành người; kí ức và công ơn về người đàn bà này dường như là vô tận trong tim tôi. Nếu có một lời muốn gửi đến bà, tôi chỉ muốn nói rằng tôi yêu bà vô cùng.
© D.DRAGON L – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Ngày cuối năm chúng ta vẫn tự hỏi mình đã làm được gì?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.