Yêu người nơi phương trời xa xôi
2017-10-27 01:20
Tác giả:
Not knowing what it was, I will not give you up this time
But darling just kiss me slow, your heart is all I own
And in your eyes you’re holding mine…”
(Vì hai ta yêu nhau từ thưở niên thiếu
Mà chẳng hề nhận ra đó là tình yêu nhưng giờ tôi sẽ không buông tay đâu
Em hãy hôn tôi, thật chậm rãi, trái tim của em là tất cả những gì tôi có
Và trong đôi mắt của em, em cũng đang nắm giữ trái tim tôi)
Tất cả ghim chặt từng từ, em chỉ ước người cất tiếng hát đó là anh, và nàng thơ ấy chính là em. Nhưng giờ em chỉ cười nhẹ vì em đang nghe Ed Sheeran hát, vâng đó là Ed Sheeran chứ không phải là anh!
“Anh vô cùng ghen tị với những người có thể sống cùng một thành phố với anh, có thể gặp thoáng qua anh trên phố, có thể cùng đi trên một con đường, có thể nhìn ngắm những cảnh sắc giống anh. Họ thậm chí còn có thể vô tình va phải anh giữa đám đông chật chội, nói một câu xin lỗi anh, để rồi nghe anh đáp lại không sao đâu. Họ may mắn như vậy, còn em chỉ có thể im lặng nói ở trong lòng….”
Em chỉ muốn lục tung cả thành phố này để tìm ra tác giả của những dòng thư ấy, để mà kể lể nổi lòng cho nhau. Sao mà giống nhau đến thế? Chúng ta yêu hai người khác nhau những lại gặp nhau nơi chính nỗi lòng mình – nỗi lòng của những người yêu xa. À không! Với em có lẽ là yêu đơn phương một người xa xôi nào đấy thì chính xác hơn.
Bao nhiêu tiếng yêu chỉ biết nói trong lòng, tự mình nói với mình, như một vòng luẩn quẩn, như một mối tơ vò.

Anh! Ngày mà cái điện thoại em rung lên từng hồi chuông vui nhộn, dãy số điện thoại anh hiện lên rõ mồn một, trái tim em như nhãy cẫng lên chực ra ngoài. Em bắt máy trong lòng vui sướng biết bao, sau vài câu hỏi thăm nhau anh nói:
“Em, ngày kia anh bay sang Nga rồi, anh gọi điện để chào em một tiếng, hôm đấy không bận gì thì ra sân bay gặp nhau chút, nếu em bận học thì thôi!”
“Nếu em bận học thì thôi” – một mũi dao xuyên thẳng vào trái tim đang rực lên bao nhớ thương, yêu mến, hi vọng. Thế đối với anh, sự xuất hiện của em cũng chỉ là thứ bình thường, có cũng được mà không có cũng chẳng sao phải không anh?
Rồi em lại sững người nhận ra, bấy lâu nay mình đâu là gì cả, chỉ là… một người bạn! Những tình cảm em như phơi bày mồn một, nhưng chỉ có em thấu cảm nó sâu đậm như thế nào. Cho dù thế giới hàng vạn vạn người thì em chỉ cần anh hiểu được nó thôi mà, sao khó vậy.
Ngày em xuất hiện tại sân bay, bóng dáng anh bên chiếc vali em ngắm rất rất lâu, để ghim nó vào tim, ghim nó vào bộ não. Anh nhìn em cười ấm áp lắm, nhưng nụ cười ấy chỉ có nhiệt mà không có tình đâu anh, em biết mà. Em vẫn trao cho anh nụ cười ấm áp, ẩn khuất sau là một bầu trời uất ức, nhưng em đã cố kìm sâu nó vào lòng, chỉ khi anh khuất vào trong nó mới được phép bật ra.
- Bao giờ anh về?
- Chắc năm hay bảy năm gì đó, nhanh mà, em nhớ học hành chăm chỉ, sau này phải đợi anh về mới được cưới chồng, phải cho anh ăn cỗ cưới chứ.
- Anh à…
Mới thốt ra được bằng ấy thôi mà nghẹn hết cả lại, chỉ còn vài phút nữa là anh phải vào trong rồi, vài phút nữa em thấy như mình sắp mất cả thế giới. Anh nhẹ nhàng ôm em một cái, chưa kịp để anh đi, em đã bật khóc. Anh bước vào rất nhanh như che dấu điều gì đó, nhưng lưng anh rộng quá choán mất tầm nhìn của em. Em đứng sững ở đấy, không bật khóc thành tiếng, nước mắt cứ trào ra, cứ nấc lên từng tiếng, xong vẫn phải gạt nước mắc mà ra về.

Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Đằng đẵng thời gian anh qua bên ấy, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Em lo cho anh đến nơi xa xôi ấy,tuyết lạnh bờ vai anh, lạnh cả trái tim anh.
Anh à, em có đọc được ở đâu đó đại loại là có một nỗi nhớ mà khi chạm vào người ta có thể bỏng tay, và anh biết không dù cố gắng đến mấy thì bàn tay của em cũng đã phồng rộp lên từ ngày xa anh rồi, đến giờ vẫn cứ thế!
Trời Hà Nội mấy hôm nay u buồn quá, y chang cái tâm hồn em vậy. Cầm tách trà ấm nóng nhấm nhấp cho cái lạnh tan đi qua làn khói thơm nồng của trà, và văng vẳng bên tai là câu hát:
“I found a love for me
Darling just dive right in, and follow my lead
Well I found a girl, beautiful and sweet
I never knew you were the someone waiting for me
Cause we were just kids when we fell in love
Not knowing what it was, I will not give you up this time
But darling just kiss me slow, your heart is all I own
And in your eyes you’re holding mine…”
© Đào Diện – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?