Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi thơ con thật tuyệt vời khi có bà

2021-08-15 01:20

Tác giả: An Hạ


blogradio.vn - Bầu trời tuổi thơ có ông bà ngoại, giờ đây tôi chỉ ước được một lần ngược dòng thời gian để quay trở lại. Có lẽ, đó mãi mãi là thước phim ký ức đẹp nhất trong cuộc đời mà tôi luôn muốn xem đi xem lại rất nhiều lần.

***

“Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,

Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả

Nhưng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở

Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?”

Bếp lửa của bà tôi cứ bập bùng cháy mãi, cháy cả tuổi thơ tôi để bây giờ gói gọn lại trong miền ký ức. Tiếng lửa lách tách, mùi hương thơm lừng của củ khoai, củ sắn bà vùi sâu trong lớp tro dưới những đốm than hồng cứ phảng phất mơ màng, kéo tôi trở về với những ngày xưa cũ, trở về với tuổi thơ bình yên theo chân bà tôi rong ruổi khắp cánh đồng, khắp mọi nẻo đường làng và rong ruổi hết cả chiều dài thời thơ ấu của tôi.

Tuổi thơ của mỗi người trôi qua theo mỗi cách khác nhau sẽ có những kỷ niệm, dấu ấn đặc biệt riêng nhưng đối với bản thân tôi là một đứa trẻ ở vùng quê yên bình xa xôi này, tuổi thơ của tôi trọn vẹn bởi hai tiếng “bà ngoại”. Để rồi khi vô tình đọc lại mấy câu thơ của nhà thơ Bằng Việt, không thể kìm nén cảm xúc và nỗi nhớ của mình.

ba-_chau_4

Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất quê hương miền Trung đầy nắng gió, hồi đó gia đình khó khăn nên bố mẹ tôi phải vào miền Nam tìm kế mưu sinh khi tôi vừa tròn 3 tuổi, mẹ gửi tôi ở với ông bà ngoại vừa để bầu bạn với ông bà, vừa đỡ tốn một phần chi phí nếu mang tôi theo. Thế là từ đó tôi lớn lên dưới sự bao bọc che chở của ông bà ngoại, trải qua những ngày tháng êm đềm nhất trong cuộc đời mà tới bây giờ đây có nằm mơ tôi cũng muốn trở về.

Tôi nhớ như in những trưa hè oi ả phả vào không gian thứ gió khô khan nóng bức, thế nhưng tôi lại ngủ yên bình dưới chiếc quạt mo đong đưa nhịp nhàng trong tay bà, bà cứ quạt mãi quạt mãi cho tới khi tôi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Có lẽ đó là thứ gió dễ chịu nhất, mát lành nhất, dịu êm nhất mà tuổi thơ tôi có được.

Tôi nhớ như in những buổi chiều theo chân bà ra đồng cắt cỏ, nắng vàng ươm rải xuống cả cánh đồng, bóng người nhỏ bé lẽo đẽo chạy theo bóng bà tôi lưng còng tóc trắng, thoang thoảng trong không gian là mùi lúa non mới trổ bông, ngọt ngào thanh mát.

Tôi nhớ những buổi tối trăng thanh gió đưa nhè nhẹ, ông bà tôi có chiếc chõng tre nho nhỏ, cứ tối đến lại đem ra sân ngồi hóng gió, sau bữa cơm tối là ấm nước chè xanh bình dị, ngồi ôn lại đủ thứ chuyện trên đời. 

Tôi mê nhất là những khoảnh khắc ấy, cả khoảng sân bé xíu ngập tràn ánh trăng cùng với những đốm sáng bập bùng lấp lánh của bầy đom đóm, giống như được chìm đắm vào thế giới cổ tích vậy. Trong không gian ấy lại được nghe ông bà kể chuyện thời còn chống Mỹ, thời chiến tranh vất vả gian lao, thời đất nước mình còn lầm than cơ cực,… nghe mà thấy thương. Tôi cứ như vậy lớn lên theo những câu chuyện lịch sử, chiến tranh cùng với mẩu chuyện cổ tích bà kể đi kể lại tới nỗi bây giờ tôi vẫn thuộc lòng từng chi tiết một. Thật là yên bình biết bao nhiêu, thật khiến cho người ta thèm khát được quay trở về thêm lần nữa.

Hình ảnh in sâu đậm nhất trong ký ức của tôi có lẽ là hình ảnh bếp lửa của bà mỗi sớm mai. Bà tôi có thói quen là dậy từ rất sớm mà việc đầu tiên khi thức dậy là sẽ nhóm bếp lên, tôi không biết vì sao nhưng cho tới bây giờ bà tôi vẫn vậy, chỉ khác là hồi đó bà dậy sớm sẽ vùi sẵn củ khoai to ú ụ trong than hồng để lúc tôi thức dậy là vừa có bữa sáng ngay. Hơn bất kì thứ sơn hào hải vị nào trên đời, đối với tôi mùi khoai, sắn nướng luôn tuyệt vời nhất, nó chính là hương vị tuổi thơ, hương vị của những tháng ngày bình yên trong trẻo nhất trong cuộc đời, hương vị của một khoảng trời ký ức tươi đẹp.

ba_-_chau_3

Bà tôi vẫn thế, vẫn nhóm bếp lên mỗi sớm mai thức dậy, vẫn nhen nhóm lên niềm hy vọng về một tương lai tươi đẹp cho con cháu, chỉ khác là tôi giờ đây đã phải lớn lên mất rồi, tôi phải học hành và làm việc ở một thành phố cách quê nhà rất xa, không còn là đứa cháu gái nhỏ nhắn lẽo đẽo theo chân ngoại nữa, không còn mùi khoai sắn thơm lừng, không còn những chiều vàng ươm nắng đổ theo chân bà khắp những cánh đồng, không còn bếp lửa than hồng vào mỗi sớm mai. Thế nhưng trong lòng tôi chưa bao giờ nguôi đi nhớ nhung về những khoảnh khắc đó, bếp lửa của bà dường như vẫn luôn bập bùng cháy trong trái tim tôi, cháy mãi trong vùng trời tuổi thơ tôi.

Cho tới bây giờ đây tôi đã lớn lên, đi nhiều nơi xa, trở thành một “người lớn” thật sự nhưng đứng trước mặt bà tôi vẫn trở nên bé bỏng như ngày nào. Mỗi lần về quê bà lại dúi vào tay số tiền bà dành dụm được, dặn dò lên thành phố nhớ ăn uống đầy đủ con cứ gầy vậy rồi sao đủ sức mà học hành làm việc được. 

Tôi cảm thấy bản thân thật sự may mắn khi được lớn lên trong vòng tay chở che của ngoại, cuộc sống bình dị yên ả cứ thế trôi qua theo năm tháng, thế nhưng tới lúc tôi biết trân trọng, biết nhớ về những khoảnh khắc ấy nhiều hơn thì đã vội ngã vào tuổi trưởng thành mất rồi.

Bầu trời tuổi thơ có ông bà ngoại, giờ đây tôi chỉ ước được một lần ngược dòng thời gian để quay trở lại. Có lẽ, đó mãi mãi là thước phim ký ức đẹp nhất trong cuộc đời mà tôi luôn muốn xem đi xem lại rất nhiều lần.

© An Hạ - blogradio.vn

Xem thêm: Bốn mùa đi và yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top