Timeline của 1 cô gái độc thân
2021-10-20 01:25
Tác giả:
Độc thân hay có một gia đình, hoàn toàn là một sự lựa chọn. Không có đúng hay sai, chỉ cần hỏi điều bản thân thực sự muốn là gì!
***
18 tuổi
Bạn bè rục rịch yêu đương. Mình cũng có bạn nam để ý, thẹn thùng thật, muốn tiến tới nhưng nhớ mẹ từng dặn: “Học đại học cẩn thận nhé con, nhớ dành học bổng nhé, đừng có vội yêu đương gì không là lại không học hành được đâu” nên đã trả lời bạn bằng cái lắc đầu
22 tuổi
Kết thúc 4 năm học Đại học, tạm gọi là thành công, bắt đầu ra đời và bước chân thử vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền. Ai ngờ xoáy mạnh thật, quay cuồng với KPIs, Deadline, báo cáo…
Thời gian ngẩng mặt chả có, thời gian đâu yêu với đương, 8h tối về đến nhà, ăn uống qua loa rồi đi ngủ, mai lại tiếp tục như một cái đồng hồ.
25 tuổi
Bố mẹ bắt đầu giục giã, kiếm người yêu đi không định ở vậy đến già à!
Thì cũng thử, gặp gỡ anh nọ anh kia, nhưng tầm bằng mình thì họ đã yêu nhau được vài năm rồi, hơn mình vài tuổi thì thấy tính cách có vẻ cứ lệch sóng, chắc tại chưa đúng người.
Mải làm việc nên đầu óc cũng chẳng có nhiều chủ đề để nói, đi gặp mặt cứ sợ bị chê nhạt nhẽo nên lại ngại.
30 tuổi
Bạn bè nhẹ nhàng thì 1 đứa, nhiều thì 2 - 3 đứa, mình thì Tết Tết về quê ai cũng hỏi người yêu đâu? Sao không đưa về ra mắt?
Cười cười tặc lưỡi cho người ta tưởng mình không có nên cười trừ, nhưng hoá ra là không có thật!
32 tuổi
Tự nhiên chợt nghĩ, có người yêu, có chồng làm gì nhỉ? Nhìn con bạn A, bạn B, bạn C...đứa nào cũng hay than vãn! Kêu chồng thế nọ thế kia, con cái quấn chân từ sáng đến tối, hết bỉm sữa đến nôn trớ...nghe hãi quá!
Ở một mình, giờ công việc cũng có chỗ đứng rồi nên dễ thở hơn. Tiền kiếm được thì đi ăn, đi chơi, tối về nhà ôm chó, ôm mèo xem phim rồi đi ngủ. Thích mua gì thì mua, thích sắm gì thì sắm, không cần thử đổi ra thỏi son này mua được bao nhiêu bịch bỉm, hay hộp sữa, để rồi tiếc rẻ…
40 tuổi
Tiết kiệm được tiền mua được nhà rồi, mua được xe rồi. Bố mẹ thì cũng sốt ruột lắm rồi! Giục chán rồi cũng chả buồn giục nữa. Bạn bè thỉnh thoảng cứ nhắc, lấy lấy tấm chồng về già đỡ cô đơn.
Nhưng tầm tuổi này rồi, hầu như toàn người qua một (vài) đời vợ, còn nếu là trai tân thì lại càng phải đặt câu hỏi! Không khéo mưa lại còn không biết chạy vào nhà trú...
Nên lại tặc lưỡi thôi kệ!
50 tuổi
Những đứa bạn từng than vãn bỉm sữa, giờ bắt đầu nhàn rồi, con cái đi học, mình rủ đi chơi bắt đầu có thời gian.
Giữa những cuộc hẹn, hết người này đến người kia được chồng gọi, đơn giản là hỏi đi đâu làm gì thôi, nhưng nghe cũng ấm lòng! Ít nhất có người quan tâm tới mình, còn mình, hình như chẳng có ai, hay trang bị cho 2 Hoàng thượng ở nhà cái điện thoại nhỉ, nhưng chắc Hoàng thượng chỉ quan tâm việc bắt cá từ bể cá thôi, quan tâm gì đến con sen này…
60 tuổi
Nghỉ hưu rồi, quanh quẩn ở nhà một mình cũng thật nhàm chán. Chiều chiều ra sân tập thể dục với các bà cùng xóm mới thấy có chút vui vui, nhưng sợ về nhà quá, vì tối chỉ có một mình…
Cuối cùng, có lẽ bạn nghĩ, bài viết không cổ vũ bạn độc thân? Có lẽ đúng vậy, nhưng như đã viết ở đầu bài, đó là sự lựa chọn của riêng bạn.
Nếu bạn chọn ngược lại, thì ở mốc 18 tuổi, hãy cứ thử một lần không vâng lời mẹ nhé! Biết đâu...bạn lại thích sự lựa chọn thứ 2 hơn thì sao?
P/S: Bài viết và diễn biến tâm lý chỉ mang tính tham khảo, hãy thử thảo luận thêm nhé!
Nguồn ảnh: Yao Yao Ma Van
THEO: MAYBE ORIGINAL
Mời xem them chương trình:
Chỉ vì phút ngã lòng mà suýt đánh rơi hạnh phúc
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường
Lời ước hẹn
Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em