Tháng năm về vương nỗi nhớ chia xa
2017-05-10 01:20
Tác giả:
Nghe bài hát Giấc mơ thần tiên - Miu Lê
"Tuổi thơ bên nhau, cho ta vô tư với bao mơ mộng
Biết bao tháng ngày bạn kề bên sớt chia
Những lúc lặng thầm thả tung ước mơ lên trời
Bạn ơi nhớ không biết bao những kỷ niệm buồn vui cùng tôi."
Sân trường ngập nắng, ngập những tà áo trắng tinh khôi, những trò đùa tinh nghịch trong giờ chơi, hay những vu vơ giận hờn tâm sự với nhau trên ghế đá. Thời ngây thơ ấy ai mà chẳng có đong đầy bao kỉ niệm, bao ước mơ xa vời, bao lí tưởng đẹp tươi. Ai chẳng bâng khuâng với những mối tình học trò ngây ngô trong sáng. Hộc bàn nơi cất giấu những lá thư chẳng biết tên, biết mặt, chỉ biết có người lặng lẽ đọc rồi e thẹn mỉm cười.
Làm sao quên được từng chỗ ngồi quen thuộc, nơi mà vạch phấn trắng làm chiến tuyến cho những ngày giận nhau. Từng gương mặt từng cử chỉ thân quen của bạn bè thầy cô khi mỗi ngày lên lớp. Từng buổi chiều trên những con đường gió khẽ đùa tung bay tà áo ai làm ta lúng túng.

Kí ức chợt ùa về khi ve sầu gọi mùa hè đến, mùa của từng chùm phượng đỏ đốt cháy cả không gian. Mùa mà cánh cổng trường như rộng thêm để tiễn ai rời xa ngôi trường thân thuộc. Ngày chia tay, nơi ghế đá thân quen ai đã trao vội cho ai dòng lưu bút. Tay khẽ chạm tay nhìn nhau bối rối, ánh mắt như chất chứa bao niềm cảm xúc nhưng sao cứ mãi ngập ngừng chẳng dám nói ra.
Có ai đó mời bạn bè kí vội lên những tà áo trắng, lũ bạn tinh nghịch với câu chúc ngô nghê, thời đi học ghét nhau ra mặt là thế vậy mà chia tay ai đó vẫn tặng mình nụ cười ấm áp, tặng nhau những ước mơ, những hi vọng để vào đời.
Cuối cấp cũng là lúc chia tay mái trường yêu dấu, chia tay hàng phượng già báo mùa hoa nở, chia tay ghế đá sân trường và cũng là chia tay mối tình đầu vừa hé nụ. Bước vào đời với bao nỗi vui buồn lẫn lộn, mỗi đứa mỗi nơi như những cánh chim bay về muôn hướng. Biết bao giờ mới gặp lại nhau, mà đôi khi gặp nhau cũng chỉ là để tính toán mưu toan cho cuộc sống đời thường.
Lãng quên, lãng quên một thời áo trắng.
Sao chiều nay nỗi nhớ chợt ùa về.
Thời gian hỡi nếu có lướt qua ngày xưa
Nhớ nhắn với những bạn thân hãy giữ trên môi nụ cười
Để mai này khi trong tim nghe vắng xa hay nhớ về một giấc mơ
Giấc mơ hồn nhiên, tuổi học trò...
© Lê Thành Ngọc – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?