Tết nào con cũng sẽ về
2016-02-06 01:00
Tác giả:
Nhìn chúng bạn thi nhau xếp đồ về quê, lòng cứ thấp thỏm. Cũng ba năm như vậy rồi, đâu có phải là ít ỏi gì đâu, mà sao cứ thấy hụt hẫng.
Ba năm, ông nội ở nhà ăn Tết muộn. Cái Tết đoàn viên vào đúng đêm giao thừa không có. Chỉ có sau mùng 10, ông mới vui vẻ đón Tết, vì “có con chó con của ông nó về rồi”.
Ông nội, người tần tảo rau cháo nuôi nó đến bây giờ, lưng đã còng, tóc đã bạc và tai không còn nghe rõ.
Ông nội, người đưa cô Tấm, đưa ca dao, đưa con cò bay lả bay la vào giấc ngủ của con bé con mất cha mất mẹ khi chưa tròn tuổi lên ba.
Ông nội, ở cái tuổi được vui vầy con cháu, cái tuổi đáng được hưởng hạnh phúc đất trời, vẫn còng lưng với khóm rau, mớ khoai mớ tép ngoài đồng. Người hằng đêm ngủ muộn dậy sớm, tích góp đừng đồng nhỏ nhoi cho đứa cháu đi học xa nhà.
Mỗi năm, Tết đến xuân về. Nằm trên giường, nghe chúng bạn tíu tít áo quần, tấp nập mua sắm, rồi rộn ràng điện thoại bố mẹ hỏi về chưa? Đâu rồi? Bao giờ về? Lịch đi chơi, lịch tụ họp, nó lại trùm kín cái chăn, bật nhạc thật to, nghe cho rõ ràng lời bài hát, át đi những hạnh phúc của tụi bạn nó không có, vơi đi những thương nhớ về ông.

Ông nội giờ này ở nhà cũng ra vào trông ngóng, cũng chờ mong nó bảo “ông ơi, năm nay con về”. Thế mà, nó lại báo ông:
- Tết người ta thuê lương cao lắm ông ạ. Qua mùng mười con về ông nhé.
Nghe tiếng lụ khụ đầu dây, gió mùa trở mạnh, ông ốm đau, nước mắt nó cứ nghẹn ngào rơi xuống. Nghe ông “ừ” mệt nhọc, xen với giọng mỏ mệt, nó nhanh chóng cúp máy. Nó sợ, nó nghẹn lời, sợ ông đau lòng.
Ngày Tết, nó tranh thủ làm, nó sẽ đỡ được khoản tiền học phí, bớt được ít tiền ở kí túc xá đầu năm. Nó cũng có một bọc quà, có thêm cái áo ấm cho ông nội. Cái khăn len đã được đan gọn gàng, nó đem về cho ông bớt gió lùa mạnh qua khung cửa, bớt đi cô đơn trong ông.
Năm nào, ông cũng bảo không sao, đợi nó về đón Tết mới làm Tết, chứ một mình ông, Tết cũng không làm gì “cho thêm bận ra”. Ấy là ông nói thế, chứ Tết mà, làm sao gần tám mươi năm cuộc đời ông bỏ quên đi cái truyền thống ấy?
Nó biết đấy, năm nay, trên bàn thờ, cũng chỉ có cặp bánh chưng, có đó vài nén nhang cho bà đỡ tủi.
Nó biết, ông vẫn ngồi đón giao thừa với tiếng pháo đì đùng nhà bên.
Nó biết, ông vẫn chờ một phép màu, nó về…
Miên man với những suy nghĩ, nó thấy ông cười rạng rỡ bên nồi bánh chưng. Nó được xum xoe nhìn ông gói bánh. Được rửa lá, được cùng ông đi sắm Tết, tít tận… đầu làng.
Nó được làm mâm cơm cúng tất niên như mọi nhà mà giúp ông cúng cụ. Được thấy ông ánh mắt rạng ngời ăn được hai lưng cơm. Được thấy ông như khỏe ra, không thấy dáng còng, không thấy mắt mờ chân chậm nữa. Thấy cái diều tuổi thơ ông làm cho nó thả, thấy cả nụ cười giòn mà không còn đều cả hàm răng của ông, nó thấy ông, thấy nó bé lại, thấy nó hạnh phúc.
Vậy mà hoài tưởng, vậy mà gối nó cũng ướt đẫm từ khi nào. Nó tỉnh giấc. Giờ này, ông chưa ngủ đâu…
Nó bắt chuyến xe cuối ngày, vội vã trở về nhà. Mặc kệ ra Tết vất vả, mặc kệ bộn bề hơn, mặc kệ lo toan, về với ông, sóng gió sẽ ở phía sau ngôi nhà dột nát, ở ngoài vòng tay ông ôm nó, ở ngoài những nhớ thương.
Dáng ông đấy, mưa bay lạnh ướt áo, ông vẫn ngồi đầu hiên, chắc chắn ông chờ nó về. Thấy nó, ông nở nụ cười:
- Ông biết, năm nay con sẽ về mà. Sẽ đón Tết đúng ngày mà. Tết năm nay, sớm rồi con nhỉ.
Nước mắt nó nghẹn ngào, cố không rơi mà sao ướt mảng vai áo nội? Từ nay, năm nào con cũng về, ông ơi…
© Tuyết Dương – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.



