Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nỗi đau của mẹ

2014-10-24 01:22

Tác giả:


Blog Family - “Con đã hứa với mẹ bao nhiêu, đã vẽ ra những viễn cảnh tuyệt vời về tương lai có mẹ kề cần bên con mỗi ngày nhưng hiện thực sao khó quá mẹ ơi!”


***

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó và không mấy hòa thuận. Từ nhỏ đến trước khi cha tôi bỏ uống rượu, bốn mẹ con tôi luôn sống trong sợ hãi của đòn roi và những lời mắng chửi. 

Mẹ tôi làm đủ việc, bươn chải đủ nghề từ sau khi công việc kế toán ở Công Trường Muối bị gián đoạn sớm vì công ty giải thể như để cố thay đổi ở cha tôi một chút suy nghĩ về mình nhưng vô ích, ông vẫn luôn gia trưởng, cố chấp và cay nghiệt. Ông phủ nhận tất cả mọi thứ mẹ tôi làm được và ném vào mẹ con tôi những lời cay độc như cái cách ông căm ghét sự có mặt của chúng tôi trong ngôi nhà này. Trong con mắt của tôi lúc đó, ông như một gã phù thủy hung tợn, chuyên ăn thịt trẻ con và đe dọa kẻ yếu. Những lần ông trợn mắt quát tháo mẹ đã in hằn trong kí ức tuổi thơ tôi vết đen không dễ xóa mờ. Tôi luôn khép nép và sợ hãi khi đứng trước cha tôi. Có đôi lúc tôi ước mình có phép tàng hình để mỗi lần trước ông, tôi tan đi như chưa hề tồn tại. Nhưng tôi chẳng có đôi đũa thần nào cả và mọi thứ vẫn diễn ra, đều đặn, đáng sợ, tẻ nhạt và buồn. 

Đôi lần nhìn thấy mẹ khóc, không dám vào nhà vì cha tôi đã khóa trái tất cả các cửa, tôi căm tức ông đến tột độ và sẵn sàng hỗn láo với ông để bảo vệ mẹ đến cùng. Nhưng lời nói của mẹ con tôi lúc đó với ông chẳng có chút giá trị nào, ông luôn mặc định rằng bốn mẹ con tôi chỉ là những kẻ ăn bám và hỗn xược. Còn về phần mình, mọi lời nói và hành động dù là chướng tai nhất ông cũng luôn cho rằng mình đúng và đòn roi hợp với chúng tôi hơn là những lời nói tử tế. 

Hồi đó, khi cha tôi còn làm bí thư của xóm, mỗi lần nghe loa thông báo tối có cuộc họp là mẹ con tôi lại nơm nớp lo sợ. Cuộc họp của ông kéo dài từ chiều đến khuya với những cơn say bí tỉ và giấc ngủ chập chờn của mẹ con tôi trong lúc ông còn say sưa chè chén được đánh thức bằng tiếng lè nhè từ ngoài sân khi ông trở về. Tối hôm đó, y như rằng bốn cặp mắt sẽ mở thao láo, đôi tai tràn đầy những lời mắng chửi và lòng cầu mong cho trời nhanh sáng. Tôi nhận thấy khoảng cách giữa chúng tôi ngày một xa dần và nỗi sợ hãi mỗi lần đối diện với ông làm tôi ước mình lớn thật nhanh để đi xa khỏi nhà, chí ít là đi xa những lời mắng chửi của ông. 
nến

Nhưng bốn năm đại học xa nhà vẫn làm tôi khôn nguôi thương nhớ và khổ tâm khi nghĩ về mẹ. Hằng ngày mẹ vẫn không thôi dằn vặt vì nghĩ mình không kiếm nổi tiền trăm, tiền triệu như người này, người kia mà cha tôi vẫn đưa ra để so sánh với mẹ. Số tiền lẻ chắt chiu được từ mớ rau, quả trứng cũng eo hẹp trang trải những bữa ăn qua ngày. Vì thế, chị em chúng tôi luôn an phận và không dám đòi hỏi gì nhiều, chỉ dặn lòng phải thật sự cần thiết mới mở miệng xin cái này, cái kia. Vì sự thua thiệt đó, mẹ luôn bị khinh miệt và coi thường. Mẹ thường cam chịu và vờ vui khi chúng tôi đi học xa điện về hỏi thăm mẹ. Mẹ cố tỏ ra rằng mọi thứ vẫn ổn nhưng tôi biết mẹ dằn vặt một nỗi đau hai mươi mấy năm làm vợ, lặng lẽ và cam chịu. Mẹ nhận hết về mình những cay nghiệt mà cha tôi trút lên đầu mình, nào là đồ ăn bám, là đồ ngu đần, là thứ vô dụng chẳng làm được gì cho gia đình… 

Rồi như nỗi đau lâu ngày bị dồn nén không giải tỏa được, mẹ đành lòng đi ở giúp việc nhà người ta để kiếm ít tiền gửi cho đứa em út của tôi đang học năm thứ hai đại học. Nghĩ thương mẹ nhưng mọi thứ với tôi còn dang dở, ra trường đã hơn một năm tôi vẫn chưa kiếm nổi một công việc ổn định để tự lo cho mình, mọi thứ lo âu vẫn đổ dồn trên vai gầy của mẹ làm tôi không khỏi xót xa khi nghĩ về. 

Khi tôi ngồi viết những dòng này thì mẹ đang ở cách tôi hàng trăm cấy số, đang vất vả ở nhà người. Lòng tôi đau như có trăm ngàn mũi tên xuyên thủng trái tim mình. “Con đã hứa với mẹ bao nhiêu, đã vẽ ra những viễn cảnh tuyệt vời về tương lai có mẹ kề cần bên con mỗi ngày nhưng hiện thực sao khó quá mẹ ơi!”. 

Mẹ đi, còn mình tôi ở nhà cùng cha. Đôi lúc ông vẫn cay nghiệt và dằn vặt tôi bằng những câu xưa cũ đã từng nói với mẹ nhưng tôi nín nhịn và nghĩ đến mẹ mà cố gắng hơn trong mọi chuyện. Những gì tôi trải qua hôm nay đâu có thấm gì những nỗi đau buồn và tủi cực mà mẹ đã gánh chịu trong đời. Giờ đây, lòng chỉ cầu mong sao mẹ luôn mạnh khỏe và bình an là tôi đã thấy mình như được hồi sinh thêm lần nữa.

  • Tuệ Thanh


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác, bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email duy nhất blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - blogradio.vn

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

back to top