Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những vùng thảnh thơi

2017-12-13 01:11

Tác giả:


blogradio.vn - Những ngày ấy, cũng chẳng còn cảnh ai ở nhà nấy, cả xóm tôi quây quần ở nhà ai có khoảng sân rộng, họ kể về chuyện đồng áng, chuyện hợp tác xã, chuyện những ngôi nhà mới xây, chuyện con chó, con mèo bị trộm,… Những chuyện rất đỗi bình thường và vụn vặt ấy có lẽ thường ngày họ chẳng có thời gian nói với nhau, chỉ khi chẳng có ti vi, đài báo, họ dừng lại những lo toan, tất bật, ngồi lại với nhau dưới ánh trăng vằng vặc, những tiếng cười giòn tan, những tiếng cãi cọ, tranh luận, những câu chuyện mà chỉ nơi thôn quê mới có, còn lũ trẻ chúng tôi thì vẫn cứ vui đùa, vẫn vui cái niềm vui không phải học bài.

***

blog radio, Những vùng thảnh thơi

Tôi vẫn luôn tin trong cuộc đời mỗi người, luôn có một khoảng trời trong vắt, nơi ấy có những nụ cười hồn nhiên nhất, những thơ dại, những ngày mà ta chỉ có sự an nhiên trong đôi mắt, nét ngây thơ trên khuôn mặt, sự thảnh thơi trong lòng và một trái tim không nhiều vết xước. Khoảng trời ấy mang tên tuổi thơ, cả những điều đẹp đẽ và những ám ảnh hằn sâu mà đôi khi ta muốn xóa nó đi trong đời mình. Bạn đứng dưới bầu trời cao xanh, gió vời vợi và mây đưa xa, mọi ký ức ùa về và bạn nhận ra ta đã đi quá xa tuổi thơ, xa những ngày an yên bên người thương yêu, xa những hồn nhiên nơi đáy mắt, thay vào đó là những bộn bề, những lắng lo, những điều thảng hoặc… Hóa ra tuổi thơ đã trôi qua nhanh đến thế, như một cái chớp mắt, ngoảnh mặt một cái đã thấy kỹ ức tuổi thơ đã ở một nơi rất xa và cuộc sống đã phủ lên đó một lớp bụi mờ của rêu phong. Nhưng trong mắt ta nó vẫn nguyên vẹn ở yên một góc, chẳng ai có thể chạm vào, chỉ mình bạn nhìn ngắm và đôi lúc mỉm cười, đôi lúc lại xót thương. Nó vẫn nằm yên nơi góc tâm hồn và đôi khi nó hiện lên trong những giấc mơ mỗi đêm, những lần ta mỏi mệt, những lần yếu đuối, những khi mạnh mẽ, những ngày ta chẳng còn gì.

Trong khoảng trời tuổi thơ ấy, có những ký ức đã úa màu và có thể ta đã quên bẵng nó đi. Thế nhưng nó có sức mạnh nuôi dưỡng tâm hồn và xoa dịu ta những khi ta yếu lòng, khi nhớ lại không vui, không buồn nhưng cực kỳ dễ chịu,tạm gọi nó là một vùng “thảnh thơi”. Ai cũng có một vùng thảnh thơi khác nhau, với tôi nó là khoảng trời của những ngày cả xóm bị cúp điện.

Hồi đó, cái nhộn nhịp của cuộc sống hiện đại đã tràn về với những miền quê, điện đóm đầy đủ nhưng những sự cố thì vẫn xảy ra thường xuyên, mất điện cũng vì thế mà dăm ba tuần xảy ra một lần, kéo dài tùy từng lúc. Cái thời chưa có điện về quê chắc tôi còn chưa sinh ra, tôi chỉ hay nghe cha mình kể: Ngày xưa chẳng có điện, làm gì cũng đèn dầu, tối om om, chẳng có ti vi thành ra cứ ăn xong rồi nói chuyện, rồi đi ngủ. Tôi chẳng thể tưởng tượng ra cái cảnh tối “om om” mà cha tôi nói, cho đến những ngày mất điện. Với tôi, những ngày mất điện là những ngày chẳng phải học bài, chẳng phải nấu cơm, vì mẹ sợ tôi sẽ làm cháy bếp vì không quen dùng lửa. Thế là tôi loanh quanh, tôi chạy lăng xăng sang nhà hàng xóm, lâu lâu lại nghe ai đó nói câu: “Chắc sang sáng mai mới có điện”. Cả xóm tối om, chỉ thấy thứ ánh sáng yếu ớt hắt ra từ những chiếc đèn dầu leo lét trong mỗi căn nhà nhỏ, tôi đâm ra thích thú. Tôi cùng anh chị và mấy đứa bạn không phải học bài và nấu cơm đi kiếm bộ bài cũ chơi giết thời gian đến khi mặt đã đen sì nhọ nồi mới chịu về.

blog radio, Những vùng thảnh thơi

Những ngày mất điện người lớn cũng tranh thủ về nhà sớm hơn, họ vừa có cái gì tất bật vừa có chút thảnh thơi vì đã quen với cảnh này. Có điều đặc biệt là những ngày như thế, gió rất mát và trăng rất sáng, có thể là vào những ngày đèn sáng, chẳng ai để ý đến trăng, hoặc cũng thể nó tỏ hơn mọi ngày để soi sáng cho những người dân quê tôi, đầu óc non nớt và giỏi tưởng tượng của tôi lúc đó chỉ có thể nghĩ theo vế thứ hai. Những lúc đó tôi thường đem ghế ra sân ngồi hóng mát cùng cha, tôi lặng nhìn cha, cha tôi nhìn trăng, khẽ ngâm nga:

“Ai mua trăng không, tôi bán trăng cho.”

Lời thơ của một nhà thơ tài hoa bạc mệnh sau này tôi mới biết, cha tôi cứ ngâm nga như thế, yên lặng và trong giây phút đó, tôi thấy cha mình thảnh thơi biết bao nhiêu, chỉ có cha và trăng, những bộn bề sau một ngày bươn chải đã lắng xuống, những trăn trở cũng chỉ còn trong mắt. Khi ánh sáng của trăng bất giác soi vào khuôn mặt cha, những nếp nhăn, những vết chân chim nơi khóe mắt, tôi bỗng thương cha vô cùng, một người đàn ông hay kể về bóng tối, về ngày xưa, một người yêu thơ Hàn Mặc Tử. Cha cứ ngâm nga như thế và ngước nhìn trăng, tôi ước gì lúc đó, trăng cứ sáng mãi, để cha tôi có thể đắm chìm trong vùng thảnh thơ của mình thật lâu, rồi ngày mai mọi thứ lại trở về với những tất bật, những vất vả mà cuộc đời dường như đã vận vào cha tôi.

Sau này, những khi tôi ở thành phố, cũng có trăng nhưng dù cho nhìn bằng cách nào tôi vẫn không thấy giống ánh trăng nơi quê nhà, ánh trăng mà cha tôi đã soi mình vào đó, ánh trăng đã chiếu sáng cả một miền quê những ngày mất điện, dù nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống

Những ngày ấy, cũng chẳng còn cảnh ai ở nhà nấy, cả xóm tôi quây quần ở nhà ai có khoảng sân rộng, họ kể về chuyện đồng áng, chuyện hợp tác xã, chuyện những ngôi nhà mới xây, chuyện con chó, con mèo bị trộm,… Những chuyện rất đỗi bình thường và vụn vặt ấy có lẽ thường ngày họ chẳng có thời gian nói với nhau, chỉ khi chẳng có ti vi, đài báo, họ dừng lại những lo toan, tất bật, ngồi lại với nhau dưới ánh trăng vằng vặc, những tiếng cười giòn tan, những tiếng cãi cọ, tranh luận, những câu chuyện mà chỉ nơi thôn quê mới có, còn lũ trẻ chúng tôi thì vẫn cứ vui đùa, vẫn vui cái niềm vui không phải học bài. Mọi thứ bình yên một cách lạ kỳ dưới trăng và ánh sáng leo lét của đèn dầu, tôi bỗng yêu cái nhịp dừng lại của quê mình lúc đó, yêu những người dân quê mình, yêu lũ trẻ, yêu cả cái bóng tối này

Thế rồi tôi thiếp đi trong khi vẫn nghe thấy tiếng quạt nan phe phẩy của mẹ và tôi biết, mẹ đã thức trắng đêm…

Sau này, chẳng còn mất điện nhiều nữa nhưng tôi vẫn giữ thói quen ngắm trăng, có những ngày mệt mỏi dưới ánh đèn thành phố, tôi bỗng nhớ da diết những ngày mất điện, nhớ những gì bình yên nhất của tuổi thơ, thế rồi tôi ngước lên trời, tay đưa về phía trước như muốn ôm trọn lấy cái vùng thảnh thơi của riêng mình…

© Nguyễn Hoàng Dương – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

back to top