Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngôi nhà có tiếng cười

2017-04-20 01:05

Tác giả:


blogradio.vn - Ba tôi không cứng rắn như chúng tôi nghĩ. Ba yêu thương các con vô cùng nhưng theo một cách khác. Ấy là không biểu lộ ra ngoài như mẹ. Ba đang trăn trở giữa trạng thái: nhiều năm vòng tay ông bảo bọc được các con, ôm hết được các con vào lòng còn giờ đây, ông đang nhìn những cánh chim sắp rời tổ bay vào bầu trời cao rộng nhưng đầy nghiệt ngã...

***

Khi tôi lên mười tuổi...

Trong mắt tôi, ba là một người có thể giúp tôi làm tất cả. Môn vẽ lúc nào tôi cũng nhờ ba góp ý, sửa chữa. Đồ chơi có gì hư hỏng, ba đều tự sửa cho tôi. Nói chung, ông rất khéo tay. Tuy mới học tiểu học, tôi nhận ra gia đình mình khá giả hơn các bạn là nhờ ba siêng năng làm việc. Ông có một cửa hàng quay phim, chụp hình cưới hỏi. Vì ba phục vụ khách hàng có lương tâm, những thành phẩm ông giao cho khách đều khiến người ta vui lòng nên ngày càng đông khách. Một ngày làm việc của ba kéo dài từ bảy giờ sáng đến mười hai giờ đêm khiến ông ăn uống thất thường. Đồng tiền kiếm được, ông không tiêu xài riêng tư mà đưa mẹ lo cho ba anh em chúng tôi ăn học.

Mẹ tôi ở nhà ngoài công việc nội trợ, mẹ còn làm thợ may tại nhà. Tôi được mẹ kể lại trước khi lập gia đình, ba có thói quen hút thuốc rất nhiều. Nhưng kể từ khi tôi ra đời, ba bỏ hẳn thuốc lá vì sợ ảnh hưởng đến con và muốn dành tiền để mua sữa. Trong nhà, ba là người dậy sớm nhưng lại thức khuya nhất. Mặc dù bận rộn cách mấy, cuối tuần ba đều cho mẹ cùng ba anh em tôi đi ăn uống, vui chơi. Vì thế, trong một chủ đề cô giáo cho làm văn: Em mô tả về cha em, tôi đa viết rằng: "Ba em là người rất giỏi. Ba biết làm mọi thứ và còn dành thời gian đưa mẹ và em cùng hai đứa em đi chơi nữa. Ba như một siêu nhân...". Bài văn ấy của tôi được điểm cao. Tôi khoe với ba. Ông đọc xong, vuốt đầu tôi cười rất tươi rồi bảo:

- Ba không phải là siêu nhân. Ba chỉ mong làm trái chín trên cây để các con ăn khi đói bụng mà thôi.

Câu ba nói ngày thơ ấu tôi không hiểu được hết ý nghĩa.



Khi tôi lên hai mươi tuổi...

Tôi học năm hai đại học đúng như mong muốn của ba mẹ. Hai em tôi, một đứa lớp 12 còn đứa út lớp 9. Ba vẫn cần mẫn kiếm tiền nuôi gia đình mặc dù cạnh tranh nghề nghiệp khốc liệt hơn. Nhận ra điều đó, ba phải đi học thêm về kỹ thuật tại trường chuyên nghiệp để nâng cao tay nghề. Mẹ tôi cũng vất vả hơn vì phải quan tâm đến ba đứa con đang trong độ tuổi mới lớn. Tuổi trẻ bồng bột luôn đặt cái tôi của mình lên hàng đầu, không chịu nghe lời khuyên nhủ của người lớn khiến mẹ tôi rất phiền lòng. Bà chia sẻ với ba có phải vì nuông chiều con nhiều quá chăng? Ba tôi khẳng định không phải điều đó. Đấy là biểu hiện các con đã lớn, có chính kiến riêng. Cha mẹ phải chấp nhận chuyển từ chỉ huy sai khiến sang cố vấn làm bạn cùng con. Chúng tôi lớn lên vô tình bỏ quên cảm nghĩ của hai bậc sinh thành. Mỗi đứa có bạn và gu vui chơi giải trí riêng, không còn hay đi chung cả nhà trừ trường hợp lễ, Tết.

Bất chợt một hôm tôi nhìn thấy ba về sớm. Ông ngồi trong phòng riêng mở xem tất cả hình ảnh của ba anh em tôi từ nhỏ. Thỉnh thoảng ông xúc động, lấy tay lau nước mắt. Tôi vội quay đi thì đụng phải đứa em cũng đang đứng sau lưng nhìn cảnh ấy. Em nói với tôi:

- Anh Hai biết không, em thấy ba hay xem album ảnh các con lắm. Chắc bây giờ mình lớn, ít gần ba nên ba buồn lòng.

Thì ra ba tôi không cứng rắn như chúng tôi nghĩ. Ba yêu thương các con vô cùng nhưng theo một cách khác. Ấy là không biểu lộ ra ngoài như mẹ. Ba đang trăn trở giữa trạng thái: nhiều năm vòng tay ông bảo bọc được các con, ôm hết được các con vào lòng còn giờ đây, ông đang nhìn những cánh chim sắp rời tổ bay vào bầu trời cao rộng nhưng đầy nghiệt ngã... Ôi! Thương quá những giọt nước mắt của ba tôi. Có lẽ chúng tôi cần hiểu cha mẹ nhiều hơn.

Khi tôi lên ba mươi tuổi...

Sức khỏe ba tôi kém đi nhiều vì ông đã hơn sáu mươi. Ông không còn kinh doanh được nữa. Mẹ tôi yếu mắt nên chỉ lo cơm nước trong gia đình. Tôi đã có công việc ổn định, chuẩn bị lấy vợ. Em kế tôi cũng tốt nghiệp xong, ra đi làm vài năm đang có vài anh chàng ngắm nghía xin cưới. Riêng đứa út cũng vừa nhận việc làm. Ba anh em tôi muốn đóng góp cho ba mẹ an hưởng tuổi già nhưng ông bà không nhận. Ba mẹ nói thời trẻ có tiền tiết kiệm nên các con không phải lo cho ba mẹ, chỉ cần mỗi đứa phải ý thức làm việc và tiết kiệm cho bản thân.



Càng gần đến ngày cưới của tôi thì ba tôi thức khuya nhiều hơn. Một buổi tối thấy ba còn ngồi một mình uống trà nơi phòng khách, tôi đến ngồi bên cạnh nắm cánh tay ba. Tôi chợt nhận ra tay ba không còn săn chắc, tóc ba điểm bạc nhiều, hai mắt ba nhiều nếp nhăn. Tôi hỏi:

- Ba đang lo lắng điều gì?

- Ba nghĩ đến cảnh ngôi nhà này thiếu vắng các con nó sẽ thế nào? Hẳn sẽ rất buồn. Năm sau ba mẹ bằng lòng cho em con lấy chồng. Con còn nhớ lúc nhỏ, con nói ba tôi là siêu nhân, ba đã nói gì không?

- Ba nói ba chỉ muốn làm trái chín trên cành cho các con ăn lúc đói lòng.

- Đúng thế. Và nếu một ngày các con không cần đến trái trên cây ấy nữa, nó sẽ héo khô rồi rụng xuống đất...

Tôi ôm lấy vai ba:

- Ba đừng buồn, các con lúc nào cũng cần đến ba, đến mẹ. Chẳng những kiếp này mà nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con của ba mẹ!

Hai em gái tôi núp sau cửa đã nghe hết cuộc trò chuyện, chúng ùa ra ôm cổ ba như ngày ấu thơ từng được ba đón trước cổng trường:

- Chúng con là con của ba mẹ hôm nay chính là có duyên nợ từ kiếp trước đấy, ba ơi!

Ba tôi gật đầu. Ông đặt nụ hôn của tình phụ tử lên trán ba đứa con của mình. Đúng rồi, dù lớn nhưng chúng nó đâu khác gì ngày xưa. Ngoài kia, trời đang hừng sáng...

© Hải Triều – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top