Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày con thấy mình yếu đuối

2018-07-20 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Bố lại bỏ con, thêm một lần nữa. Nhưng lần này cảm giác khác lắm bố ạ. Đau đớn, tuyệt vọng, con cảm giác mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Con hỏi tại sao bố lại bỏ chúng con, hỏi tại sao bố không giữ lời hứa với con, con chờ được nghe câu hỏi con làm sao. Chẳng phải bố từng nói nếu chúng con cần gì, chỉ cần nói với bố, bố sẽ cho sao? Vậy thì tại sao lúc con cần bố nhất bố lại không lên tiếng?

***

blog radio, Ngày con thấy mình yếu đuối

Cơn mưa chiều nay trút xuống nặng nề, con bỗng nhận ra mùa mưa lại đến rồi. Nhưng con chẳng còn cơ hội để nũng nịu, đòi bố mua ô mới nữa rồi!

Ngày con còn bé, bố thường kiệu con lên vai, đi quanh xóm, khoe với mọi người rằng con gái vàng của bố giỏi lắm, thông minh lắm. Rồi cái khoảng thời gian con được bố cho đi chơi ấy cũng nhanh chóng lướt qua, con lớn dần, không thể lại gần ôm cổ, leo lên lưng bố làm nũng, cũng chẳng được bố nhẹ nhàng xoa đầu rồi nhẹ nhàng chải tóc cho nữa. Vì nhiều lí do mà khoảng cách giữa con và bố ngày một xa, và thậm chí có nhiều lúc con đã chối bỏ sự có mặt của bố trong cuộc sống của con.

Con không còn đòi bố chở đi thi như con đã từng, con cũng ngại ngùng với việc khoe với bạn bè về bố. Đã có những lúc con ước mình sinh ra trong một gia đình tốt hơn, ước rằng mình có một người cha tốt hơn. Con biết rằng con yêu bố rất rất nhiều, nhưng tình cảm ấy càng lớn thì đồng nghĩa với nỗi buồn, nổi tủi thân của con cũng càng nhiều. Không hiểu sao mà càng lớn, con càng cảm thấy bố không thương con nữa, tình cảm bố đã dành cho hết cho cậu con trai của bố.

Nhưng có lẽ con đã sai rồi. Bố không hề ghét bỏ, không hề trách mắng vì những hành xử của con. Bố vẫn mỉm cười với con, vẫn hỏi con cần gì, muốn gì, vẫn chở con đi mua sách vở, quần áo mỗi lần năm học mới đến.

Bố bảo con cứ đi theo đam mê của mình đi, bố còn sống thì chắc chắn sẽ không để con phải lỡ dở việc học. Bố cũng bảo con là con gái thì đừng nên học y hay theo quân đội vì bố không muốn con gái chịu khổ. Nhưng con lại thường gạt những câu nói ấy của bố đi, bởi con luôn có một nỗi sợ vô hình, rất khó diễn tả. Bố thường đùa với chúng con rằng bố sống đến tuổi này chết cũng được rồi, nhưng bố chỉ sợ bố đi sớm thì em nó lại đi vào vết xe đổ của bố, sợ bố đi sớm thì con gái bố phải dừng việc học.

Rồi cái ngày mà bố nói cuối cùng cũng đến. Con đi học về, vừa bỏ cặp xuống bàn thì bắt gặp ánh mắt vô hồn của mẹ, rồi mẹ buông một câu rằng bố con bị đột quỵ, không biết có qua được không. Mọi thứ như sụp đổ hoàn toàn trước mặt con. Con không muốn mẹ thấy con khóc nhưng con sợ lắm bố ạ. Con sợ câu nói đùa của bố thành sự thật, sợ một ngày con không còn thấy được nụ cười của bố, không được nghe giọng nói của bố.

blog radio, Ngày con thấy mình yếu đuối

Hôm sau, con lên chỗ bố, con gọi bố nhưng chẳng có đáp lại, trả lời con chỉ là tiếng kêu của những máy móc trong bệnh viện. Một ngày nữa trôi qua trong sự lo lắng. Con thực sự mong có cái gọi là phép màu xảy ra. Nhưng vô ích. Điều con lo nhất đã trở thành sự thật. Bố lại bỏ con, thêm một lần nữa. Nhưng lần này cảm giác khác lắm bố ạ. Đau đớn, tuyệt vọng, con cảm giác mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Con hỏi tại sao bố lại bỏ chúng con, hỏi tại sao bố không giữ lời hứa với con, con chờ được nghe câu hỏi con làm sao. Chẳng phải bố từng nói nếu chúng con cần gì, chỉ cần nói với bố, bố sẽ cho sao? Vậy thì tại sao lúc con cần bố nhất bố lại không lên tiếng?

Con đã tự hứa với lòng mình rằng con sẽ không khóc nữa, bởi nước mắt của con đã cạn sau ngày đưa tang bố. Sẽ không ai thấy được những giọt nước mắt yếu đuối của con nữa đâu bố ạ! Con gái bố mạnh mẽ lắm, bố không cần lo cho con đâu! Chỉ cần ở một nơi nào đó, bố hạnh phúc là con thấy lòng mình bình yên rồi! Và nếu có kiếp sau, con vẫn muốn được làm con gái của bố, bởi bố mãi mãi là người đàn ông tuyệt nhất trong lòng con.

Trời lại bắt đầu mưa, và sẽ chẳng bao giờ con có thể nhìn thấy hình bóng quen thuộc mang ô tới trường cho con nữa. Nhưng con biết chắc chắn luôn có một ánh mắt dõi theo cuộc sống của con đúng không bố?

© Henry Jesssie – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top