Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày biết mình còn được yêu thương

2018-04-06 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi có một đứa em trai, con của bố và dì, tôi không ghét dì, cũng không ghét em, nhưng cứ thấy họ nước mắt lại trực sẵn để trào ra, không hiểu vì sao? Đứa em không hiểu chuyện của người lớn, càng không biết nó là vết thương trong lòng tôi, chỉ là cứ hễ thấy tôi về nhà nó lại hét lên “Chị về, chị về’’. Tôi bối rối, lần nào cũng thế, luống cuống không biết nên ôm nó hay là đẩy nó ra.

***

blog radio,   Ngày biết mình còn được yêu thương

Có những ngày Hà Nội buồn đến nao lòng, tôi mệt mỏi vì thời tiết không có nắng mà cũng chẳng chịu mưa, đưa mắt nhìn lên trời, ồ, hóa ra là trời mây xám xịt đầy lạnh lùng.

Cô bạn cùng phòng than vãn về việc quần áo không khô sẽ không có quần áo để mặc, rồi vài ba câu lẩm bẩm chửi rủa thời tiết. Tôi chẳng buồn quan tâm nữa. Tôi lẳng lặng quét mớ tóc rơi vương vãi khắp sàn rồi tìm cây lau nhà dọn sạch những vết bẩn. Đại học năm 3 buồn tẻ với những giờ học trên lớp với những con số, dòng chữ nhảy múa trên màn hình khiển tôi ngỡ mình mốc meo ở xó xỉnh nào. Một tuần nay, Hà Nội tràn ngập một màu ủ dột xám xịt, chưa bao giờ tôi thấy mình tệ hại đến như thế, trượt hai môn chuyên ngành, thôi việc ở tiệm bánh ngọt, và anh chàng tôi thầm mến có người yêu mới. Tôi đếm lại số tiền còn lại, vẫn đủ tiêu trong tháng này, vẫn kịp tìm một công việc mới, ít ra điều an ủi duy nhất tôi có đó là bây giờ có thể ăn một bữa thỏa thích no nê và tìm một góc nào đó gào thét cho thỏa thích. Tôi vào một quán ăn ngay cổng sau của trường và cho phép mình được ăn no nên món mình muốn.

Phòng kí túc tôi có 8 người, những xích mích vụn vặt, những câu nói bông đùa đủ để tổn thương người khác. Tôi không tham gia, họ không mang tôi vào để bàn tán là tôi biết ơn lắm rồi. Bố gọi điện bảo tôi chủ nhật giỗ bà nhớ về nhà, tôi ậm ừ cho xong, nói vài ba câu rồi tắt điện thoại. Bố và mẹ ly hôn lúc tôi 16 tuổi, cái tuổi lớn chẳng phải, nhỏ dại cũng không. Sau một năm chia tay, bố lấy vợ mới, tôi không sốc. Tôi đã biết được rằng bố mẹ từ lâu đã không còn yêu nhau, sống đến tận bây giờ có lẽ là vì tôi. Họ đã nhẫn nhịn, kiềm chế, ngày qua ngày cố không to tiếng trước mặt tôi để tôi không tổn thương, kì lạ thật.

blog radio,   Ngày biết mình còn được yêu thương

Tôi về trước ngày giỗ bà một hôm, nhà tôi ngay nội thành Hà Nội, chỉ cách trường tôi khoảng chín cây, nhưng từ khi học đại học tôi chuyển vào kí túc xá của trường ở, và chỉ trừ những trường hợp bắt buộc tôi mới về nhà. Tôi có một đứa em trai, con của bố và dì, tôi không ghét dì, cũng không ghét em, nhưng cứ thấy họ nước mắt lại trực sẵn để trào ra, không hiểu vì sao? Đứa em không hiểu chuyện của người lớn, càng không biết nó là vết thương trong lòng tôi, chỉ là cứ hễ thấy tôi về nhà nó lại hét lên “Chị về, chị về’’. Tôi bối rối, lần nào cũng thế, luống cuống không biết nên ôm nó hay là đẩy nó ra. Nhưng lần này không thế, nó chỉ dám lấp lét nhìn tôi, rồi lẳng lặng ngồi xem phim hoạt hình, tôi chui vào phòng cất đồ, nằm vật ra giường thấy nó đã đứng bên cửa từ lúc nào, tôi mặc kệ xem nó định làm gì thì nó òa khóc, rồi chạy mất. Buổi chiều thấy nó ngồi chơi với con mèo tam thể ở sân, con mèo bỗng chạy vụt đi còn thằng bé thì khóc ré lên, tôi vội vàng chạy lại, hóa ra, thằng bé túm đuôi mèo bị con mèo cào vào tay, tôi bảo nó vào nhà để tôi rửa vết thương cho, thằng bé không chịu, nó một mực nhìn tôi khóc rồi nói: “Chị, chị có phải ghét Bơ không, chị không thích Bơ?”. Tôi sững người không biết phải nói với nó thế nào. Mím môi cố không khóc theo nó, hóa ra không phải mình tôi tổn thương, mà là em trai tôi nó cũng tổn thương, tự nhiên cố chấp trong lòng tôi cũng chẳng còn. Đêm nó ôm gối sang ngủ với tôi, nó thì thầm đủ thứ chuyện, nó bảo: “Mai chị chở Bơ đi học nhé”. Tôi gật đầu, nó dơ tay ý bảo móc nghéo, tôi cười cười rồi bảo nó ngủ đi.

Giỗ bà xong, tôi định về trường, thì bố gọi vào phòng nói: “Cả dì và em đều muốn con về nhà, không lúc nào bố hết yêu con cả con gái, cho dù là trước đây, bây giờ hay là sau này”.

Thứ gì đó như vỡ òa ra, nức nở, khiến trái tim được vỗ về, tôi quẹt ngang nước mắt rồi, những ấm ức và khó chịu như dịu lại, khiến tôi cảm thấy thanh thản và bình yên. Hóa ra bao nhiêu nay, mọi khúc mắc tưởng như khó có thể gỡ, lại dễ dàng hóa giải, tôi yêu bố, yêu em trai, và yêu gia đình này.

© ptthanhnhuong – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top