Mùi của bà
2015-11-02 09:21
Tác giả:
Một ngày thứ tư đẹp trời cuối tháng mười. Gió căng phồng những mái bạt che quán cà phê buổi sáng sớm, xiết qua từng hàng lá me trên đại lộ, nhấc từng lớp nước sông Bến Tre lười biếng lăn tăn và bàng bạc. Ai đó nói mỗi ngày hãy nên chọn một niềm vui, vậy có thể nói hôm nay việc ngồi trên xe buýt duỗi thẳng chân trên hai ghế nghe nhạc và nhìn ngắm những đồng lúa thẳng tắp, những vườn dừa ngút tầm mắt một màu xanh là một niềm vui nhỏ. Nay đã là những ngày cuối của chuyến đi tình nguyện, người cũng đã mệt nhoài. Nhớ nhà.
Cuộc sống vuột khỏi tầm tay nhanh lắm nếu ta không biết nắm giữ nó lại. Gia đình bà cụ nọ cho chúng tôi mượn nhà để nấu nướng trong nửa tháng tình nguyện. Bữa nay bà đến cạnh tôi và nói: "Mấy đứa đến xây trường học cho tụi nhỏ, bà thương lắm. Nhưng nhà bà chả có gì cho, chả trồng gì cả. Tội quá heng...". Gia đình là một ngôi trường nhỏ mà ở đó người ta học lớn lên và luôn cảm thấy mềm mỏng khi quay về. Tôi có cảm giác đó với một nơi xa lạ như vậy.
Bà cụ đó, tôi còn chẳng hề biết tên, mà cũng vô tâm chẳng buồn hỏi. Chỉ biết rằng, mỗi lần nhìn bà, bà lại cười tươi lại để hở những chiếc răng màu đen nhuộm bởi trầu cau. Những nếp chân chim dày đặc và da mặt khô khốc, đôi mắt đã vàng đục nhưng anh nhìn cứ đầy yêu thương và thông cảm. Bàn tay bà gân xanh nổi lên đã nhiều, nhưng hay còn ấm nóng lắm. Tôi thích chạm vào vai của bà, điều mà lâu rồi tôi chả làm với bà ngoại. Hình như có những bờ vai mà khi chạm vào, điều kì diệu sẽ xảy ra.
Ảnh minh họa, theo Xóm nhiếp ảnh
Buổi chiều muộn đầy tiếng dế kêu. Thôn quê cũng đã nổi gió rít, gà vườn đã bay lên cây ngủ. Chợ tàn. Đèn nhà bà yếu ớt chỉ đủ chiếu sáng chén canh nguội và dĩa cơm khô còn dư. Hôm nay bà ăn một mình, mấy đứa con đi làm cực lắm, chắc giờ này còn chưa về. Tôi chỉ muốn ôm chầm bà một cái.... Bởi vì lúc đi thoảng qua, tôi ngửi thấy mùi của bà ngoại mình. Cái mùi của chiếc áo bà ba màu xám xịt, của chiếc quần đen rộng thùng thình và mái tóc muối tiêu lưng chừng dốc của cuộc đời. Mùi bà ngoại là một thứ thuốc kì diệu.
Tôi chẳng thể quên được những trưa bà bán hàng, còn tôi và con em gái nằm dưới chiếu nhìn mây trời bay ngoài hiên. Cái cảnh ngủ với bà cũng chợt hiện về, mùi dầu gió và mùi ẩm hanh hao của cái gối cứng và lờ mờ bức tranh ông vẽ cho bà. Bà ngoại hay ăn cơm cháy, cơm khô chứ không nhão như má tôi. Ngày nào đi học về, bà cũng dúi vào tay tôi cái bánh cam hay bánh gai cho đỡ đói. Bà bán rau luôn rẻ hơn nhiều nơi khác, vì bà coi lao động là một thú vui mỗi ngày. Hồi đó, bà ngoại đạp xe từ bốn giờ sáng ra chợ lớn để lấy rau về bán, ngay cả những ngày mưa dai dẳng và lạnh căm, bà chẳng ngại khó mà chỉ khoác lên mình tấm khăn chống thấm nước.
Bà tôi chẳng biết viết chữ gì ngoài tên họ của mình. Bà tự nhận ngày xưa bà lười học trốn đi chơi. Bà cũng có lần hiểu lầm tôi. Nhưng...
Bà chẳng tiếc lì xì cho con cháu bằng số tiền đã dành dụm cả năm trời buôn bán. Bà luôn thích món chè trôi nước tôi nấu. Bà cười khi thấy tôi về chạy xe ngang qua. Bà khóc khi thấy má tôi gặp chuyện buồn. Bà là cả khoảng trời của tôi những năm tháng ấy. Và với tôi, thứ mùi hương ngọt ngào nhất không phải nước hoa, cũng không phải hương thơm gì mà người ta thường cho là quý phái, sang trọng. Tôi biết một loại chất vô định hình có khả năng quay lại những thước phim của những mùa cũ, đó là mùi của bà.
© Vũ Hải Trường – blogradio.vn
Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.