Một thời đã xa
2016-07-20 01:28
Tác giả:
Nghe bài hát Một thời đã xa - Thùy Chi
Đêm...
Khi trong tĩnh lặng là lúc con người ta sống thật với lòng mình nhất. Không còn khoác lên mình bộ đầm kiêu sa, càng không phải gượng cười vui vẻ giả tạo, lừa người dối mình bằng những bước đi khoan thai và cử chỉ âu yếm chẳng xuất phát từ trái tim. Lột bỏ lớp mặt nạ hằng ngày hiện lên dưới ánh mặt trời rực rỡ, em chỉ còn lại nước mắt, và bài hát của chúng ta...
Đừng buồn anh hỡi, khi lỡ nói yêu em rồi
Bận lòng chi nữa, hỡi anh xin hãy quên em đi...
Người em yêu thích để mãi một kiểu tóc, mặc mãi một kiểu áo, ăn hoài ở một quán quen, mua đồ cũng chỉ vào một cửa hàng duy nhất đến mức người ta quen mặt. Em từng cho rằng: Người như vậy nếu có trót lỡ yêu ai chắc chắn sẽ kiên trì không buông không bỏ. Cô gái nào may mắn được làm người yêu anh hẳn phải cảm thấy kiêu hãnh và tự hào lắm.

Ấy vậy mà giọng hát êm đềm như nước đổ của Thùy Chi nói với em điều ngược lại rằng tất cả chị là sự ngộ nhận của riêng em thôi, bởi vì...
Đời ai cũng có, giây phút trót yêu dại khờ
Và em đã biết, biết anh sẽ chẳng yêu em đâu...
Người không có duyên với nhau, cho dù gặp gỡ cũng chỉ là lầm lỡ phải không anh? Ngay từ đầu chuyện giữa chúng ta đã là một sai lầm. Bởi tình yêu cần được nuôi dưỡng trên một hành trình dài bằng rất nhiều nỗ lực và sự cảm thông, thay vì đôi chân vội vã dấn bước vì chẳng cưỡng lại được sức quyến rũ của con đường. Sai lầm vì trong một khoảnh khắc động lòng ngắn ngủi, chúng ta cố chấp nhận định cảm xúc thoáng qua trái tim mình là tình yêu. Cố chấp giữ chặt, cố chấp nhớ nhung, để rồi một ngày nọ khi nhận ra bàn tay đối phương đã mất đi hơi ấm, cũng là lúc vội vã tìm cách vịn vào hàng tá lý do không đâu nhằm biện minh cho sự chia lìa. Và em biết chứ...
Và em biết anh sẽ quên hết
Những bài tình ca viết riêng tặng em
Và em biết trái tim anh có
Hình bóng ai kia đâu chỉ riêng em.

Nhớ không anh, ngày muôn vàn ngọn nến lung linh rực sáng trên thảm hoa hồng đỏ, anh bước đến bên em cùng ánh mắt trìu mến và lời yêu thương ngập ngừng đầu môi?
Nhớ không anh, chiều chiều hai đứa rủ nhau lang thang khắp thành phố, chân cứ bước dù chẳng biết đích đến là đâu, chỉ cần được ở bên nhau thì nơi nào cũng xứng đáng gọi một tiếng thân thương là nhà?
Nhớ không anh, trong căn gác nhỏ in dấu nụ cười hai đứa mình, tiếng hát Thùy Chi da diết ru em chìm vào giấc ngủ êm, để khi mở mắt lại thấy đang dựa đầu lên bờ vai anh vững chãi. Ánh mắt ấy nhìn em còn dịu dàng hơn cả hoàng hôn đang dần buông phía cuối chân trời.
Giờ đây mỗi sớm bình minh thức giấc, em lại đưa mắt kiếm tìm bóng hình anh như một thói quen cố hữu. Mọi thứ đã lùi vào quá vãng xa xôi lắm rồi, cớ sao chỉ duy trái tim cứ mãi chẳng chịu buông bỏ. Tự nhủ với lòng...
Và em sẽ không trách anh nữa
Chẳng trách anh đâu...
Trách ai đây khi tình cảm chúng ta dành cho nhau từ đầu đến cuối chẳng có nửa phần giả dối.
Trách ai đây khi sự xuất hiện của cô ấy là kết quả tất yếu của những khác biệt không thể dung hòa.
Trách ai đây khi em chọn cách lao vào những cuộc tình tạm bợ để khỏa lấp nỗi trống vắng triền miên suốt bao ngày. Nhìn anh vui vẻ bên cô ấy, nước mắt ngỡ ngàng đến nỗi chẳng thể ứa ra, nhưng ẩn sâu bên trong trái tim lại được bao bọc bởi niềm hạnh phúc mơ hồ khi anh đã tìm được mảnh ghép phù hợp nhất với mình.
Có trách thì trách niềm tin chúng ta đặt vào nhau không chiến thắng được sự dịu dàng của người đến sau, trách những ngã rẽ ngang dọc rối ren vô tình khiến chúng ta lạc bước, trách cả “Một thời đã xa” tàn nhẫn gợi lại những ký ức em tưởng đã chôn giấu tận đáy lòng.
Những ngày sau một cuộc tình, niềm vui trở nên thật gượng gạo, còn nỗi buồn lại dễ dàng len lỏi vào từng ngóc ngách linh hồn, đeo bám dai dẳng trên từng bước chân nhấc lên và đặt xuống, mệt mỏi trong từng nhịp thở hít vào rồi hắt ra đầy bất lực.
Có những giấc mơ, sẽ mãi chỉ là giấc mơ...
© Thanh Tâm – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.






