Mẹ là người khó hiểu hay con chưa bao giờ cố hiểu mẹ dù chỉ một lần?
2018-03-14 01:10
Tác giả:

Mẹ là người thật khó hiểu…
Mỗi khi con hỏi mẹ thích gì nhất, thích ăn gì, đi đâu, mẹ luôn bảo không thích gì cả, không cần gì cả đâu…
Mẹ là người luôn cằn nhằn vì những chuyện rất nhỏ con phạm lỗi, khiến con tức điên lên để rồi to tiếng gắt gỏng lại với mẹ, dù con biết rất rõ mình là kẻ có lỗi.
Mẹ chi li và tiết kiệm đến từng nghìn một lẻ mỗi khi mua bán đến nỗi ai cũng nhìn mẹ với ánh mắt chán chường pha lẫn ái ngại.
Mẹ luôn khiến con xấu hổ khi lần đầu tiên mẹ lên xe buýt, lần đầu tiên mẹ vào cửa hàng thời trang, lần đầu tiên mẹ đi cùng con đến nhà hàng, và những lần đầu tiên khác nữa…
Những cuộc điện thoại giữa hai mẹ con ta thật nhàm chán và ngắn ngủn khi mẹ hỏi con có khỏe không, con đáp: “Con khỏe”. Rồi con hỏi lại mẹ có đau ở đâu không, có khó khăn gì không, có ăn được không, ngủ được không còn câu trả lời vẫn ngàn lần như một: “Mẹ rất khỏe, mọi chuyện đều tốt”. Và rồi mẹ lại lặp lại lời dặn dò mà như thể con bị mắc bệnh mất trí nhớ. “Hãy ăn thật nhiều, giữ ấm nhé con.” “Vâng vâng con biết rồi, rất rõ mà.” Tút….tút… Thật khó hiểu, không lẽ mẹ không có câu hỏi khác sao?
…Và con đã tin những lời ấy… Con đã yên tâm tin rằng mẹ vẫn khỏe và sống bình an nơi căn nhà nhỏ, hằng ngày chăm sóc vườn rau, nấu ăn và giặt giũ, nói chuyện với những người hàng xóm thân thiện, và hài lòng với số tiền lương hưu đủ trang trải.
…Con yên tâm. Và rồi con vô tâm. Con đã bỏ mẹ ra ngoài những mối bạn tâm riêng của mình. Con đã chẳng còn gọi cho mẹ nữa. Giờ đây thế giới riêng của con thật quá nhỏ bé đến nỗi không thể có thêm một ngăn nữa mang tên mẹ. Nơi chốn thành phố rực rỡ ánh đèn này, không thiếu những thứ quyến rũ và đáng ao ước. Tất thảy đều giống như dải lụa thơm phảng phất trước mắt rồi cuốn lấy, trêu đùa con, chốc chốc quấn quýt rồi chốc lại vụt qua. Mỗi khi tưởng chừng như bắt được, nó lại tan ra như sương khói. Con đắm đuối mà kiếm tìm, mắt con hướng trông những thứ ấy trong hy vọng rồi lại thất vọng. Quay cuồng phấn đấu và vươn lên, con tưởng con đã quen thuộc với thế giới này, con cần lắm thế giới này.

Nhưng mẹ ơi,
Bây giờ, con – một kẻ mất trí nhớ và cũng dường như có trí khôn của đứa trẻ ba tuổi bây giờ mới hiểu rằng: thế giới này và mẹ, không như con vẫn nghĩ.
Mẹ nói mẹ không thích ăn mấy đồ ăn, đơn giản vì con cũng thích những thứ ấy, và mẹ thì chẳng muốn con nhường cho mẹ. Nhưng thế gian này chỉ chực cướp đi những thứ con có, và con ao ước.
Mẹ lúc nào cũng cằn nhằn con những việc thật nhỏ, mà sau này con mới biết, cũng vẫn những việc thật “nhỏ” ấy mà thế giới ngoài kia sẵn sàng sỉ vả, xô ngã con và thay thế con.
Con cảm thấy thật xấu hổ thay vì cảm thông trước sự vụng về của mẹ nơi chốn đông đúc, nhưng sao con lại không biết rằng những miệng lưỡi ngoài kia sẽ chẳng bao giờ bảo vệ con?
Mỗi lần cuộc gọi của mẹ hiện lên trong danh bạ, sao con lại cứ thờ ơ chẳng muốn nghe máy chỉ vì biết trước nội dung như vậy. Con đã chẳng hiểu lí do đơn giản của cuộc goi ấy, chỉ vì muốn nghe giọng con, muốn biết rằng con vẫn khỏe mạnh và vui vẻ, muốn khỏa lấp nỗi nhớ con trong tấm lòng mẹ mà thôi. Dù lời hỏi thăm vẫn như ngày nào nhưng với mẹ, thế là đủ.
Và dầu con có yên tâm về mẹ đến thế nào chăng nữa, sao con lại có thể đặt mẹ ở ngoài sự lo lắng của mình đến đỗi vậy. Mẹ đã lớn tuổi mà con lại quên lưng mẹ rồi cũng sẽ đau, tại sao con vẫn cứ cố bám víu lấy hình ảnh mẹ bình an chẳng lo nghĩ và mệt nhọc trong tưởng tượng.
Mẹ à, giờ con đã nhận ra mẹ dễ hiểu đến dường nào, đó chính là con. Con chính là toàn bộ mối bận tâm của mẹ, toàn bộ tình yêu của mẹ. Thế giới ngoài kia thật đẹp đẽ lộng lẫy mẹ à, và chúng chẳng đáng được so sánh với đôi bàn tay chai sần của mẹ.
© Lam Nguyen – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.







