Phát thanh xúc cảm của bạn !

Màu bánh chưng của nội

2017-01-19 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Cách sau đó vài năm, nhà tôi chuyển lên thành phố. Ba mẹ tôi bận bịu với guồng quay của cuộc sống, công việc. Hương vị ngày Tết cũng chỉ là những thứ có sẵn, được mẹ mua vội ngoài chợ. Lại một mùa xuân nữa lại về. Cái không khí rạo rực này khiến tôi nhớ nội, nhớ những chiếc bánh và nụ cười móm mém của nội.

***

Thuở bé, tôi cũng như bao đứa trẻ khác mong Tết lắm. Vì chúng tôi có quần áo mới, có bao lì xì, tha hồ bánh kẹo... rồi còn được nghỉ học dài ngày nữa. Chỉ nghĩ đến như vậy thôi mà nó khiến tôi thích thú.

Trải qua những năm tháng của tuổi thơ, cho đến bây giờ điều mà tôi nhớ nhất là những chiếc bánh chưng nội gói. Thuở ấy, cứ mỗi độ Tết về là tôi được loay hoay cùng nội chuẩn bị mọi thứ cho dịp Tết. Nào là hương đèn, trái cây, hoa tươi... Tôi cùng nội dọn dẹp và làm mới tất cả.

Tôi vẫn háo hức nhất với việc gói bánh. Nội tôi gói đủ các loại bánh. Nào là bánh ít, bánh giầy, bánh lá... cả những loại bánh đổ bằng khuôn nữa. Nhưng bánh chưng vẫn được nội gói nhiều nhất. Nội bảo: "Tết gắn liền với pháo hoa, rượu đỏ và không thể thiếu bánh chưng cháu à. Đó là truyền thống văn hóa của dân tộc ta". Trong suy nghĩ của một đứa trẻ như tôi lúc ấy Tết chẳng gì hơn ngoài bánh kẹo, bao lì xì thì chẳng còn gì khác vậy mà trong lồng ngực lưu lại một cảm xúc tự hào đến thế.

Màu bánh chưng của nội

Những ngày sắp Tết, tôi như cái đuôi của nội vậy, tíu tít không rời. Tôi cùng nội chọn loại nếp thơm và ngon nhất, những hạt đậu xanh căng tròn và những thớ thịt ba chỉ béo ngậy. Tôi giúp nội lau sạch những miếng lá chuối xanh, đong từng bát nếp cho vừa đủ một chiếc bánh. Thi thoảng tôi lại ăn vụng những miếng nhân bánh. Nội nhìn tôi cười hiền, khoan dung cho một đứa trẻ vụng trộm. Tôi cùng Nội ngồi canh bếp lửa, bánh được nấu rất lâu. Kê đầu lên chân nội và thiếp đi lúc nào không hay biết. Sáng mở mắt dụi dụi thì ra Tết đã về đến ngõ. Tiếng ríu rít cười nói của những đứa trẻ cùng trang lứa, nắng cũng hồng và xinh đẹp hơn. Bánh chưng xanh cũng được nội đặt lên bàn thờ tổ tiên ngay ngắn, nghi ngút mùi nhang.

Sau mùa xuân ấy, những mùa xuân nối tiếp nhau đi qua. Giờ tôi đã là một thiếu nữ, nội cũng chẳng còn bên tôi nữa. Cách sau đó vài năm, nhà tôi chuyển lên thành phố. Ba mẹ tôi bận bịu với guồng quay của cuộc sống, công việc. Hương vị ngày Tết cũng chỉ là những thứ có sẵn, được mẹ mua vội ngoài chợ. Lại một mùa xuân nữa lại về. Cái không khí rạo rực này khiến tôi nhớ nội, nhớ những chiếc bánh và nụ cười móm mém của nội. Năm nay tôi về thăm nội, tôi sẽ gói những chiếc bánh chưng xanh cho nội. Tôi muốn tìm lại và lưu giữ hồi ức tươi đẹp đó dẫu có đi qua bao nhiêu mùa xuân sau này chẳng nữa.

© Tâm An – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

back to top