Phát thanh xúc cảm của bạn !

Má ơi đừng nghĩ cho con

2023-06-21 00:05

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi cứ tự hỏi bao lần, rằng với má, bao giờ tôi mới đủ trưởng thành để tự lo, bao giờ tôi mới lớn khôn để má yên lòng.

***

Tôi đã viết về má tôi rất nhiều lần, dù là viết không liên tục, có lúc tôi viết ít, ở lúc này, rồi mấy tháng sau, tôi viết nhiều, rồi qua năm sau nữa, tôi lại viết nhiều hơn. Ở lúc khác, nên tôi không thể nhớ hết những gì đã viết, nên có thể câu chữ và ý tứ bị trùng lắp, tôi chỉ thích và muốn viết về má thật nhiều.

Má tôi là một phụ nữ luôn nghĩ cho chồng con, luôn nghĩ cho gia đình, luôn nghĩ cho những người xung quanh, nhất là những người khốn khó hơn, nghèo túng hơn.

Ba má tôi lập nghiệp ở thành phố này đã hơn sáu mươi năm, má nói sau khi ba cưới má xong là dẫn má vô đây liền. Ba nói trong này dễ sinh sống hơn, rồi nay mai con cái ra đời nữa, ba dẫn má đi tìm một cuộc sống đầy đủ hơn và sung sướng hơn.

Má tôi, người lúc nào cũng đau đáu nghĩ cho chồng con.

Tôi nhớ nhất là những bữa cơm trong gia đình. Hồi đó cả nhà tôi hay quây quần bên mâm cơm được đặt dưới nền đất xi măng, ngay sát với cái bếp nhỏ. Bao giờ má cũng gắp hết phần thịt cá cho mấy chị em tôi, lúc đó tôi còn nhỏ quá, cứ vô tư và hạnh phúc cười nói, chỉ có ba tôi lặng lẽ gắp bỏ lại cho má. Mà sau này tôi nghe người ta nói không được như vậy, vì như vậy là mất vệ sinh, mà tôi suy ra, má tôi đã nuôi mấy chị em tôi mấy chục năm ròng và cứ chăm sóc chúng tôi như vậy có sao đâu. Các con của má vẫn cứ khỏe mạnh lớn lên theo ngày tháng, cho dù vẫn trải qua những cơn bệnh thông thường như cảm sốt mà bất cứ ai cũng mắc phải.

Tôi nhớ nhất những trận ốm của tôi, chỉ là cảm sốt thông thường hay ốm nặng hơn, má vẫn nằm sát bên tôi mỗi đêm. Tôi nhớ bàn tay má nhẹ nhàng đặt lên trán tôi như muốn thăm chừng tôi đã đỡ sốt chưa, rồi luôn có dĩa khoai lang chờ sẵn vì má sợ tôi thức giấc sẽ đói. Những ngày đó cả đất nước còn nhiều khó khăn lắm, nên chuyện khoai sắn thay cơm là chuyện rất bình thường. Má còn hỏi tôi thích ăn cháo không, rồi lọ mọ thức giấc nhóm lữa vo gạo nấu cháo cho tôi.

Tôi nhớ nhất những lần tết đến, má mua bán ngoài chợ không biết lời lãi bao nhiêu, mà tính má rất hay tiết kiệm và dành dụm, má chỉ dẫn mấy chị em tôi đi đến sạp vải rồi hỏi mấy chị em thích gì má sẽ mua để may đồ mới để mặc tết. Má cho mấy chị em tôi được chọn lựa theo ý thích, rồi dẫn chúng tôi đến tiệm may. Hồi đó không có áo quần may sẵn như bây giờ, lúc nào cũng phải mua vải rồi đi may ỏ tiệm, bây giờ cái gì cũng có sẵn nên rất sướng, má nói vậy.

Ngày tết, chị em tôi có quần áo mới, còn má cứ mấy bộ đồ cũ mà mặc, cứ quần màu đen và mấy cái áo bằng vải tám có cái đã bạc màu có cái đã sờn vai, má vẫn cứ mặc như vậy. Vẫn mái tóc suôn dài được má bới gọn lên chẳng điệu đà kiểu cách, má tôi cứ quanh năm như vậy.

Khi tôi ý thức được về cuộc sống và những sự việc quanh mình là những năm tôi học cấp hai, có những lúc tôi thương má quặn lòng.

Tôi nhớ nhất buổi sáng khi thức giấc, má đều cho tiền tôi ăn sáng bên ngoài, vì người ta bán nhiều thức ăn sáng ngon hơn. Còn má quanh năm cứ cơm nguội còn lúc tối ăn chưa hết được má hâm nóng lại, rồi pha nước mắm ăn với cơm. Má nói vậy là ngon nhất sang nhất rồi, chứ hồi nhỏ má cực lắm, cứ ước được ăn vậy mà không có.

Má ơi đừng nghĩ cho con.

Tôi đã kêu lên một cách thầm lặng bao lần trong tim, sao má luôn dành hết những gì ngon nhất đẹp nhất cho tôi, cho mấy chị em tôi. Rồi má lại cười rất hạnh phúc khi thấy chúng tôi rạng rỡ trong những bộ quần áo mới, được ăn những miếng ngon nhất được ngủ những giấc say nhất, khi má vẫn trằn trọc âu lo chuyện cơm áo đời thường.

Tôi nhớ nhất có những đêm út tè dầm rồi khóc, vì lúc đó út còn nhỏ quá, má thức dậy lau khô thay đồ và bế út nằm qua chỗ má cho út ngủ lại, rồi má nằm lên chỗ ướt như vậy để ngủ. Vì cái giường chỉ đủ cho mấy má con, còn anh trai tôi thì ngủ với ba tôi.

Sau này, cứ nghe hay đọc câu thơ này là tôi khóc, vì câu thơ dường như viết riêng cho má, má của tôi:

“Chỗ ướt mẹ nằm chỗ ráo phần con.”

Tôi nhớ nhất lúc tôi đi lấy chồng, mà trước đám cưới tôi đã có chỗ ở riêng, dù không đẹp dù nhỏ thôi nhưng tôi rất thích, má đã lo sắm sữa mọi thứ vật dụng trong nhà cho tôi đầy đủ. Buổi sáng tôi làm cô dâu còn má tốc hành lo cúng về nhà mới cho tôi, rồi mới vội vã lo thay áo dài để đón nhà trai. Rồi đến hai em tôi cũng vậy, đứa nào cũng được má lo chu toàn.

Tôi nhớ nhất khi chuyển chỗ ở mới, là nơi ở hiện tại của tôi, má cũng chạy ngược xuôi lo chuyện này chuyện kia. Má cứ lo tôi làm không giống má, nghĩa là lễ cúng hay vật dụng này kia không được đủ rồi sẽ thất lễ với ông bà đất đai nơi mình sống. Tôi cứ tự hỏi bao lần, rằng với má, bao giờ tôi mới đủ trưởng thành để tự lo, bao giờ tôi mới lớn khôn để má yên lòng.

Má ơi đừng nghĩ cho con.

Tôi đã nói với má lúc đó như vậy, mà đến giờ đã hơn hai mươi năm.

Rồi khi tôi đau bệnh, cho dù tôi có chồng sát bên má vẫn lụi hụi nấu cháo mang đến tận nhà mang lên tận phòng và ngồì nhìn tôi ăn. Tôi chỉ không nhớ hết nổi những lời dặn những cuộc gọi của má, chỉ để dặn dò nhắc nhở tôi từ những chuyện nhỏ nhất.

Má tôi.

Suốt một đời lam lũ, suốt một đời sống cho chồng cho con, khi mấy chị em tôi đã lập gia đình và ra riêng hết, lúc đó dường như má mới được thảnh thơi hơn, nhưng cũng chẳng được bao lâu thì ba tôi bị tai biến. Bệnh của ba kéo dài trong mười năm, một tay má chăm sóc một tay má chăm ba.

Má tôi.

Bây giờ đã hơn tám mươi rồi, má có lúc nhớ lúc quên, lúc vui lúc buồn, má cứ vẫn một mình trong ngôi nhà đã hơn sáu mươi năm mưa nắng.

Má tôi.

Một đời người vất vả, chỉ khi mấy chị em tôi lập gia đình tôi mới thấy má cười một nụ cười trọn vẹn nhất. Má nói má chỉ mong các con được hạnh phúc là má mãn nguyện một đời.

Má tôi.

Một phụ nữ đến cái tuổi hơn năm mươi mới biết một tấm áo đẹp là gì, khi mấy chị em tôi đi làm có tiền rồi lo lại cho má. Má cứ xuýt xoa dặn chúng tôi phải tiết kiệm cho sau này, đừng phí cho má.

Má ơi, con cái lo cho ba má sao gọi là phí hả má, đến khi nào má mới hết lo cho mấy chị em tôi cho tôi đây. Đến nỗi mà bây giờ cứ mỗi tuần vào thứ sáu tôi chạy về lo dọn dẹp nhà cửa cho má thì má vẫn nhắc nhở, sao nắng gắt như vậy mà con bịt cái khẩu trang mỏng quá, sao không ăn sáng đi rồi hãy về má, lát nữa làm xong nhớ đem bịch trái cây má để trên bàn về ăn, vì chị tôi mua nhiều quá má ăn không hết.

Má ơi đừng nghĩ cho con, má hãy nghĩ cho má dù chỉ một lần được không? Cái hôm má nhập viện là tôi đã thấy xấu hổ lắm rồi, bác sĩ nói đường huyết của má bị tụt ghê gớm vì cả ngày má không chịu ăn. Mà má cứ thích tự lo cứ thích ở một mình vậy, nên ngày nào chị tôi cũng chạy về liên tục để cho má ăn và uống thuốc, khi chị bận thì tôi lo, vì hai em tôi ở xa.

Bây giờ, và cả mai sau nữa, tôi biết tôi sẽ còn nói hoài như vậy, má ơi đừng nghĩ cho con. Vì chắc cho dù là bao nhiêu tuổi, cho dù chị tôi đã lên chức bà nội, cho dù tôi có được học hành đầy đủ đủ sức đối mặt với cuộc đời như nào, thì má vẫn vậy, vẫn luôn lo lắng suy nghĩ cho các con của mình. Rồi đâu phải chỉ có các con, má lại cứ hay hỏi và nhắc đến các con của mấy chị em tôi, là các cháu của má.

Má ơi đừng nghĩ cho con.

Bây giờ má đang ở cái tuổi rất cao của cuộc đời, nếu như ai hỏi má có gì sau từng ấy năm, là má nói với tôi như vậy, khi tôi chạy về má, thì má nói má chỉ có một đàn con và một đàn cháu, với má đó là hạnh phúc.

Má càng lúc càng gầy đi, càng lúc càng ăn ít hơn, má càng lúc càng hay quên hay nhớ. Có ai có một người má như tôi không, tôi chắc là có, rất nhiều là đằng khác, tôi cũng chắc mỗi người đều có một người má, và mỗi người đều từng đã khóc và nói giống tôi.

Má ơi đừng nghĩ cho con.

Cuộc sống bây giờ hiện đại hơn, mọi người được tiếp cận với nhiều thông tin với nhiều tiện ích khác nhau được nhiều hơn, và mỗi gia đình cũng có ít con hơn thời đại của má tôi, nên gần như đọc ở bất cứ đâu người ta cũng khuyên mỗi người hãy biết yêu thương bản thân mình, hãy biết nghĩ cho mình. Vì nếu ngay cả mình cũng không biết yêu thương mình thì ai sẽ yêu mình, vậy mà nói với má thì má chỉ cười. Má nói khi má nghĩ cho tôi, khi má nghĩ cho những đứa con những đứa cháu của má, thì đó là má đã nghĩ cho má rồi. Tôi chưa bao giờ thắng được má trong luồng suy nghĩ, vì má là má của tôi, vì má sinh ra tôi mà.

Bây giờ, sức khỏe má càng lúc càng yếu, cả về tình thần và thể xác, má cứ hay dặn dò tôi những chuyện về sau mà tôi cứ nghẹn lòng, cứ cố nói to lên để át đi tiếng của má, cũng là để át đi suy nghĩ đó trong má. Má còn sống với tôi với mấy chị em tôi lâu lắm.

Má hãy sống khỏe mạnh nghe má, con mong điều đó xiết bao.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chẳng Nơi Nào Bình Yên Như Khi Về Nhà | Blog Radio 817

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

back to top