Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy chăm sóc bà khi còn có thể

2015-11-19 03:57

Tác giả:


blogradio.vn - Mỗi khi mệt mỏi vì cuộc sống, tôi vẫn hay về nhà, ngồi cạnh bà và tôi thấy tâm mình bình yên. Tôi vẫn cố gắng dành thời gian ở cạnh bà nhiều nhất có thể, tôi sẵn sàng bỏ cả những buổi tụ tập bạn bè chỉ để ở bên bà. Bởi tôi sợ, tôi sợ rằng một ngày nào đó dù muốn tôi cũng chẳng có cơ hội để thực hiện những điều ấy nữa.

***

Mỗi khi nghĩ đến bà là nước mắt tôi lại rơi. Những năm tháng tuổi thơ bà vẫn hay ẵm, hát ru tôi ngủ những lúc mẹ bận đi làm. Lớn lên một chút khi bước vào tuổi dậy thì, những thắc mắc không biết tỏ cùng ai, hỏi mẹ thì sợ vì mẹ vốn là người nghiêm khắc dù luôn yêu thương tôi, hỏi bạn thì chúng cũng như tôi “mờ tịt”. Vậy là tôi hỏi bà. Và vẫn như mọi khi, bà nhẹ nhàng lắng nghe, giải đáp mọi câu hỏi của tôi mà không một lời trách móc.

Tôi không rõ định nghĩa thế nào là “hiền” nhưng bà là người hiền nhất trong những người phụ nữ tôi từng gặp. Con cháu ai cũng bảo bà hiền, hàng xóm cũng nói thế, vậy thì tôi nghĩ bà là người hiền thật. Nhiều khi hai bà cháu ngồi tâm sự, bà bảo: “Bà lấy ông được sáu mươi năm nhưng bà chưa gắt với ông câu nào”. Tôi cười: “Với chúng cháu bà cũng có quát mắng bao giờ đâu”. Những bài thơ ông viết gửi bà ngày ông đi chiến tranh tới giờ bà vẫn còn nhớ. Chiến tranh lấy đi một phần cánh tay trái của ông nên nhiều khi tính cách ông hay nóng nảy, chính ông cũng công nhận điều đó. Vậy mà bà vẫn hay bảo “Tính ông vậy nhưng ông tâm lý lắm, chẳng bao giờ ăn thứ gì một mình”. Nhiều khi tôi cứ nghĩ vui, chắc ngày xưa ông bà yêu nhau nhiều lắm!

Bà tôi cứ đi ba bước lại ngồi nghỉ một lúc, chân bà đau không đi nhanh được, cứ bước thấp bước cao. Vậy mà những ngày tôi ốm, không thấy tôi vào, bà lại lững thững đi ra nhà tôi chỉ để hỏi xem tôi có sao không? Hay những ngày tôi đi học đại học về, bà vẫn ngồi hàng giờ làm bánh rán cho tôi ăn. Bà hay bảo: “Giá mà cắt được cái đầu gối này đi thì bà cắt luôn”. Nghe xong lời bà nói, quay đi, tôi thấy mắt mình ướt…Người khổ cả một đời, đến khi con cháu có thể tự lập thì lại chẳng còn đủ khỏe mạnh để được hưởng.

Có nhiều lần đi trên đường bắt gặp một cụ bà nào đó đang chống gậy bước những bước khó nhọc, tôi chẳng ngần ngại mà lại gần cụ nói “Cụ ơi, cụ đi đâu cháu chở ạ”. Tôi cũng chỉ mong những ngày hè nóng bức, hay mưa phùn lạnh ngắt, những khi tôi không ở nhà, Bà tôi đang cố bước đi cũng có người dừng lại nói với bà như vậy. Chỉ vậy thôi!

chăm sóc bà

Như những ngày xưa, bà vẫn hay ngồi lặng lẽ vuốt tóc tôi, Bà thích tôi để tóc dài, khi nghe thấy tôi rằng cắt tóc, bà bảo: “Mấy cô biên tập viên thời sự để tóc dài họ cũng làm được nhiều kiểu đẹp đấy thôi”. Tôi cười, trả lời bà “thực ra cháu cũng thích tóc dài lắm”. Tôi thấy nét cười thấp thoáng trong đôi mắt Bà.

Bà vẫn hay ngồi ở hiên nhà mong anh chị em tôi về, vẫn hay kể những câu chuyện thời con gái của bà cho tôi nghe, vẫn hỏi han quan tâm như ngày tôi còn nhỏ. Bà khuyên những người con là “chuyện gia đình đừng kể ra ngoài” bởi “người đời lắm kẻ gièm pha”. Bà dạy chúng tôi “đói cho sạch, rách cho thơm”, đừng tham lam, đừng nhận những thứ không phải của mình.

Anh, chị, em tôi mỗi người đi một hướng, công tác mỗi đứa một nơi. Khi về bà hay dặn mấy đứa đi xe cẩn thận. Bà không ở bên cạnh nhưng ngày mùng một, hôm rằm Bà vẫn thường ra đình làng cầu an cho chúng tôi. Vậy mà chúng tôi, nhiều khi về quê chỉ bận bịu với bạn bè, ngồi với bà một lúc đã vội đứng lên chẳng đứa nào chịu hiểu rằng Bà đã mong cháu mình về như thế nào. Bà bảo: “Bà già rồi, ăn uống cũng chẳng được bao nhiêu, chỉ mong các cháu về mạnh khỏe, vui vẻ là được rồi. Người già họ sống khỏe không phải nhờ ăn uống mà là nhờ tinh thần thoải mái cháu ạ”.

Tôi hay nhớ lại những ngày xưa, những ngày còn nhỏ vẫn theo bà đi chợ, đòi bà mua quà. Vẫn hay được bà dắt ra đình làng chơi mỗi khi có hội. Ai cho quà bánh, bà không ăn, cứ cất vào nơi nào đó chỉ chờ tôi vào rồi đưa. Tuổi thơ tôi gắn liền với những hy sinh, tần tảo của bà. Ấy vậy mà nhiều khi vô tâm tôi chẳng chịu hiểu.

Mỗi khi mệt mỏi vì cuộc sống, tôi vẫn hay về nhà, ngồi cạnh bà và tôi thấy tâm mình bình yên. Tôi vẫn cố gắng dành thời gian ở cạnh bà nhiều nhất có thể, tôi sẵn sàng bỏ cả những buổi tụ tập bạn bè chỉ để ở bên bà. Bởi tôi sợ, tôi sợ rằng một ngày nào đó dù muốn tôi cũng chẳng có cơ hội để thực hiện những điều ấy nữa. Bạn à, nếu bà bạn có nhờ bạn chở đi đâu đó hay bà có nhờ bạn đi mua thứ gì thì nhớ giúp bà nhé. Bởi vì nhiều người dù rất muốn làm công việc ấy cũng không còn cơ hội nữa. Nên nếu bà cần bạn, hãy ở bên bà. Hãy yêu thương, quan tâm bà khi còn có thể!

© Phan Trang Lê – blogradio.vn


Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

Ngay cả khi người yêu hoặc người bạn đời của bạn có vẻ trưởng thành về mặt cảm xúc, điều đó cũng chưa thể chứng minh được rằng họ là người đáng tin.

Ấu thơ tươi đẹp!

Ấu thơ tươi đẹp!

Mặc cho bạo chúa thời gian nhẫn tâm xóa nhòa mọi thứ, mặc cho tuổi tác ngày càng chồng chất thêm, tôi vẫn nhớ mãi bức tranh sống động ấy, dù nó luôn gợi lên một chút buồn, một chút nhớ thương về những mùa hoa tươi đẹp...

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

“Biến thể của cô đơn” là tác phẩm nói về sự mất kết nối với chính mình. Đây là thời đại chúng ta sống quá nhanh, bị nhiều thứ chi phối, từ đó mất khả năng hiểu về tâm hồn mình.

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?

Em và hạ

Em và hạ

Mùa hè em là nắng, Là gió và là em Là khi trong em đó Còn sống khi hạ về

Hồi ức mùa lúa chín

Hồi ức mùa lúa chín

Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

back to top