Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc sẽ đến khi những khúc mắc được nói ra

2020-07-10 01:10

Tác giả: Đào Gia Tư Hạ


blogradio.vn - Cuối cùng thì tôi cũng có một gia đình hạnh phúc sau rất nhiều những dằn vặt và khúc mắc trong lòng mỗi người trong gia đình sau khi được nói ra.

***

Những cơn mưa nhẹ đầu thu làm xoa dịu đi cái nắng hè oi bức. Tôi vì sao lại thích mưa đến vậy, xoè bàn tay để hứng những giọi mưa rơi xuống, từng giọt từng giọt cứ như rơi thẳng vào trái tim tôi.

Tôi là H.A sinh ra và lớn lên ở thành phố. Ngày tôi sinh ra là một ngày mưa tuy không quá lớn nhưng cũng cản trở khá nhiều tới việc bố tôi đưa mẹ tôi đi sinh.

Mẹ khó sinh vì vậy cần chuyển sang sinh mổ. Bác sĩ nói cơ thể mẹ quá yếu nên không thể chịu được nhiều thủ thuật như vậy nên đã khuyên bỏ tôi đi. Bố rất yêu mẹ nên đồng ý nhưng mẹ tôi nhất quyết không chịu.

Mẹ nói mỗi sinh mạng đều quý giá như nhau, chín tháng mười ngày mẹ cười với tôi, nói chuyện cùng tôi, cảm nhận được sinh mạng nhỏ bé đang ngày càng lớn dần lên. Mẹ yêu tôi hơn cả bản thân mình, làm sao đành lòng bỏ đi được.

Bố và các bác sĩ bị mẹ thuyết phục nên đã quyết định làm phẫu thuật lấy thai nhi. Trong lúc phẫu thuật máu mất quá nhiều, huyết áp xuống quá thấp, mẹ chỉ gắng gượng được đến lúc nhìn thấy tôi chào đời, thậm chí còn không được chạm vào tôi một lần. Mẹ đã ra đi mãi mãi vì tôi một sinh linh bé nhỏ.

Bố tôi không yêu tôi, bố không thích tôi. Tôi biết vì tôi mà bố mất đi người mình yêu thương nhất. Bố đau khổ tiều tuỵ thấy rõ, không thể chịu nổi khi nhìn thấy tôi, bố giao tôi cho bà nội chăm sóc. Bao nhiêu năm tôi bắt đầu lớn dần lên, số lần nhìn thấy bố được đếm trên đầu ngón tay.

ba-me-cho-con-2

Bố lạnh nhạt tôi, không thích tôi. Sắp đến ngày giỗ của mẹ, thấm thoát cũng đã được mười lăm năm. Ngày giỗ mẹ cũng chính là sinh nhật tôi, đáng ra với một đứa trẻ bình thường ngày sinh nhật sẽ là ngày nó vui vẻ nhất còn tôi thì sao? Dù ông bà yêu tôi có muốn chúc mừng thì cũng không biết làm cách nào.

Tôi lúc đó luôn ghét chính mình vì sao tôi lại tồn tại, vì sao tôi được sinh ra, vì sao tôi có thể cướp đi sinh mạng mẹ.Và rất nhiều câu hỏi vì sao. Bao nhiêu câu vì sao không thể nói lên lời. Tôi biết nói với ai than trách cùng ai đây.

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá".

Tôi khóc, tôi gục trên mộ mẹ. Nhìn người phụ nữ hiền từ trên di ảnh, đó là mẹ tôi. Mẹ rất đẹp, mẹ là người dịu dàng hiền từ.

Mọi người xung quanh đi qua chỉ liếc nhìn tôi, có người còn chỉ chỏ. Họ nói tôi là sao chổi, nói tôi hại chết mẹ, mang bao niềm xui xẻo đến cho gia đình.

Đúng tôi là sao chổi, tôi đáng ghét. Sao người chết không phải tôi, sự tồn tại của tôi là một sai lầm vậy thì nên để tôi kết thúc sai lầm đó.

Nhìn lại di ảnh mẹ lần nữa, tôi mím chặt môi.

"Mẹ đợi con, con nhất định sẽ tới tìm mẹ".

Ngày giỗ năm nay trùng vào ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch, tôi cười nhạt. Ngày đôi tình nhân bọn họ gặp lại nhau thì ngày đó tôi cũng gặp lại mẹ. Nhìn ngắm quanh căn phòng tôi sống suốt mười lăm năm qua, thật lòng tôi có chút luyến tiếc.

bo5

Tôi nghĩ ông bà tôi biết làm sao đây, bố tôi nữa tuy không biết bố có bao giờ quan tâm tôi chưa nhưng tôi thật lòng rất yêu bố.

Cầm bút viết thư, những nét chữ mảnh mai, nước mắt tôi không ngừng rơi. Đau lắm, khổ lắm. Tôi chịu cũng đủ rồi, biết bao lời trách móc, bao lời tàn nhẫn. Mọi người xa lánh tôi đến gia đình cũng bị vạ lây. Có lẽ nên kết thúc, tôi sống cũng đủ rồi.

Là mẹ ban cho tôi sinh mạng quý giá, giờ tôi lại đem nó trở về với đất mẹ yêu thương.

Tôi đứng trên chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua sông Hồng, tôi thổn thức.

"Mẹ có trách con không? Mẹ ơi con mệt mỏi lắm rồi, con không thể chịu đựng hơn nữa. Con làm cho cả gia đình khổ sở, con không có tư cách được tiếp tục sống".

Tôi nhìn lên bầu trời, những đám mây xinh đẹp nhẹ ngàng bay. Trời hôm nay trong xanh lắm. Tôi mỉm cười, gieo mình xuống làn nước trong xanh.

Không biết tôi đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy cảm thấy uể oải, không còn đủ sức. Đây là đâu thiên đường hay địa ngục. Tôi nhìn quanh toàn một màu trắng toát, là bệnh viện ư.

Suy nghĩ loé đến khiến tôi sợ hãi, thân mình run lên bần bật. Tôi cảm nhận được có người lao đến ôm chặt lấy tôi, người đó đang khóc, tiếng khóc khiến trái tim tôi đau nhói. Tôi thẫn thờ nhìn người vừa ôm mình. Và người đó là bố sao.

Bố tôi thấy ánh mắt ảm đạm, buồn rầu của tôi. Bố hoảng hốt gọi tên tôi hồi lâu không thấy tôi trả lời. Bố lo lắng lay gọi tôi, khi cảm nhận được chút phản ứng từ tôi, bố lại oà khóc.

"Huyền Ánh bố xin lỗi con. Tại bố quá ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân làm khổ con, bố rất xin lỗi, bố ân hận lắm. Bố không thể tha thứ cho chính mình được. Lúc đó nếu bố đến chậm một bước thì đã không kịp rồi”.

Nói đến đây bố không thể nói tiếp chỉ khóc thôi.

Tôi nhìn bố vì lo cho tôi mà gầy đi nhiều, tôi cảm động lắm. Cuối cùng bố cũng chịu tha thứ cho tôi rồi.

"Bố con xin lỗi là tại con nên bố mới mất mẹ”.

mim-cuoi-4

Tôi không nhịn nổi oà khóc.

"Không, là bố có lỗi, con hãy tha thứ cho bố. Bố xin con đừng bao giờ làm chuyện dại dột nữa, bố không thể mất con được”.

Tôi khóc trong niềm vui vỡ oà, tôi dang tay ôm chặt lấy cổ bố. Tôi khóc nấc lên, sụt sùi.

"Con yêu bố”.

Câu nói cất giấu bao năm giờ mới được nói ra. Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.

"Bố cũng yêu con”.

Bố nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn. Sau đó bố nắm tay tôi và nói.

Đi thôi bố đưa con về nhà”.

Tôi đã từng rất đau khổ và rất muốn chết đi. Nhưng chỉ một câu nói của bố đã khiến tôi muốn được sống, muốn được trở thành người nhân từ như mẹ. Tôi muốn chăm sóc ông, bà, bố để mọi người có cuộc sống tốt.

Đến cuối cùng tôi mới hiểu ra. Hạnh phúc sẽ không có được nếu chúng ta không biết cho đi, cho đi càng nhiều thì nhận lại được càng lớn. Cuối cùng thì tôi cũng có một gia đình hạnh phúc sau rất nhiều những dằn vặt và khúc mắc trong lòng mỗi người trong gia đình sau khi được nói ra.

© Quỷ Quỷ Vô Ưu – blogradio.vn

Xem thêm: Đèn xanh đèn đỏ kẻ bỏ người buông

 

Đào Gia Tư Hạ

Trích dẫn của tôi: Hãy khóc khi nào bạn thấy vui, hãy cười khi nào bạn thấy buồn... À nhớ là tuỳ từng thời điểm nhé!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình trở về

Hành trình trở về

Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

back to top