Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc sẽ đến khi những khúc mắc được nói ra

2020-07-10 01:10

Tác giả: Đào Gia Tư Hạ


blogradio.vn - Cuối cùng thì tôi cũng có một gia đình hạnh phúc sau rất nhiều những dằn vặt và khúc mắc trong lòng mỗi người trong gia đình sau khi được nói ra.

***

Những cơn mưa nhẹ đầu thu làm xoa dịu đi cái nắng hè oi bức. Tôi vì sao lại thích mưa đến vậy, xoè bàn tay để hứng những giọi mưa rơi xuống, từng giọt từng giọt cứ như rơi thẳng vào trái tim tôi.

Tôi là H.A sinh ra và lớn lên ở thành phố. Ngày tôi sinh ra là một ngày mưa tuy không quá lớn nhưng cũng cản trở khá nhiều tới việc bố tôi đưa mẹ tôi đi sinh.

Mẹ khó sinh vì vậy cần chuyển sang sinh mổ. Bác sĩ nói cơ thể mẹ quá yếu nên không thể chịu được nhiều thủ thuật như vậy nên đã khuyên bỏ tôi đi. Bố rất yêu mẹ nên đồng ý nhưng mẹ tôi nhất quyết không chịu.

Mẹ nói mỗi sinh mạng đều quý giá như nhau, chín tháng mười ngày mẹ cười với tôi, nói chuyện cùng tôi, cảm nhận được sinh mạng nhỏ bé đang ngày càng lớn dần lên. Mẹ yêu tôi hơn cả bản thân mình, làm sao đành lòng bỏ đi được.

Bố và các bác sĩ bị mẹ thuyết phục nên đã quyết định làm phẫu thuật lấy thai nhi. Trong lúc phẫu thuật máu mất quá nhiều, huyết áp xuống quá thấp, mẹ chỉ gắng gượng được đến lúc nhìn thấy tôi chào đời, thậm chí còn không được chạm vào tôi một lần. Mẹ đã ra đi mãi mãi vì tôi một sinh linh bé nhỏ.

Bố tôi không yêu tôi, bố không thích tôi. Tôi biết vì tôi mà bố mất đi người mình yêu thương nhất. Bố đau khổ tiều tuỵ thấy rõ, không thể chịu nổi khi nhìn thấy tôi, bố giao tôi cho bà nội chăm sóc. Bao nhiêu năm tôi bắt đầu lớn dần lên, số lần nhìn thấy bố được đếm trên đầu ngón tay.

ba-me-cho-con-2

Bố lạnh nhạt tôi, không thích tôi. Sắp đến ngày giỗ của mẹ, thấm thoát cũng đã được mười lăm năm. Ngày giỗ mẹ cũng chính là sinh nhật tôi, đáng ra với một đứa trẻ bình thường ngày sinh nhật sẽ là ngày nó vui vẻ nhất còn tôi thì sao? Dù ông bà yêu tôi có muốn chúc mừng thì cũng không biết làm cách nào.

Tôi lúc đó luôn ghét chính mình vì sao tôi lại tồn tại, vì sao tôi được sinh ra, vì sao tôi có thể cướp đi sinh mạng mẹ.Và rất nhiều câu hỏi vì sao. Bao nhiêu câu vì sao không thể nói lên lời. Tôi biết nói với ai than trách cùng ai đây.

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá".

Tôi khóc, tôi gục trên mộ mẹ. Nhìn người phụ nữ hiền từ trên di ảnh, đó là mẹ tôi. Mẹ rất đẹp, mẹ là người dịu dàng hiền từ.

Mọi người xung quanh đi qua chỉ liếc nhìn tôi, có người còn chỉ chỏ. Họ nói tôi là sao chổi, nói tôi hại chết mẹ, mang bao niềm xui xẻo đến cho gia đình.

Đúng tôi là sao chổi, tôi đáng ghét. Sao người chết không phải tôi, sự tồn tại của tôi là một sai lầm vậy thì nên để tôi kết thúc sai lầm đó.

Nhìn lại di ảnh mẹ lần nữa, tôi mím chặt môi.

"Mẹ đợi con, con nhất định sẽ tới tìm mẹ".

Ngày giỗ năm nay trùng vào ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch, tôi cười nhạt. Ngày đôi tình nhân bọn họ gặp lại nhau thì ngày đó tôi cũng gặp lại mẹ. Nhìn ngắm quanh căn phòng tôi sống suốt mười lăm năm qua, thật lòng tôi có chút luyến tiếc.

bo5

Tôi nghĩ ông bà tôi biết làm sao đây, bố tôi nữa tuy không biết bố có bao giờ quan tâm tôi chưa nhưng tôi thật lòng rất yêu bố.

Cầm bút viết thư, những nét chữ mảnh mai, nước mắt tôi không ngừng rơi. Đau lắm, khổ lắm. Tôi chịu cũng đủ rồi, biết bao lời trách móc, bao lời tàn nhẫn. Mọi người xa lánh tôi đến gia đình cũng bị vạ lây. Có lẽ nên kết thúc, tôi sống cũng đủ rồi.

Là mẹ ban cho tôi sinh mạng quý giá, giờ tôi lại đem nó trở về với đất mẹ yêu thương.

Tôi đứng trên chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua sông Hồng, tôi thổn thức.

"Mẹ có trách con không? Mẹ ơi con mệt mỏi lắm rồi, con không thể chịu đựng hơn nữa. Con làm cho cả gia đình khổ sở, con không có tư cách được tiếp tục sống".

Tôi nhìn lên bầu trời, những đám mây xinh đẹp nhẹ ngàng bay. Trời hôm nay trong xanh lắm. Tôi mỉm cười, gieo mình xuống làn nước trong xanh.

Không biết tôi đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy cảm thấy uể oải, không còn đủ sức. Đây là đâu thiên đường hay địa ngục. Tôi nhìn quanh toàn một màu trắng toát, là bệnh viện ư.

Suy nghĩ loé đến khiến tôi sợ hãi, thân mình run lên bần bật. Tôi cảm nhận được có người lao đến ôm chặt lấy tôi, người đó đang khóc, tiếng khóc khiến trái tim tôi đau nhói. Tôi thẫn thờ nhìn người vừa ôm mình. Và người đó là bố sao.

Bố tôi thấy ánh mắt ảm đạm, buồn rầu của tôi. Bố hoảng hốt gọi tên tôi hồi lâu không thấy tôi trả lời. Bố lo lắng lay gọi tôi, khi cảm nhận được chút phản ứng từ tôi, bố lại oà khóc.

"Huyền Ánh bố xin lỗi con. Tại bố quá ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân làm khổ con, bố rất xin lỗi, bố ân hận lắm. Bố không thể tha thứ cho chính mình được. Lúc đó nếu bố đến chậm một bước thì đã không kịp rồi”.

Nói đến đây bố không thể nói tiếp chỉ khóc thôi.

Tôi nhìn bố vì lo cho tôi mà gầy đi nhiều, tôi cảm động lắm. Cuối cùng bố cũng chịu tha thứ cho tôi rồi.

"Bố con xin lỗi là tại con nên bố mới mất mẹ”.

mim-cuoi-4

Tôi không nhịn nổi oà khóc.

"Không, là bố có lỗi, con hãy tha thứ cho bố. Bố xin con đừng bao giờ làm chuyện dại dột nữa, bố không thể mất con được”.

Tôi khóc trong niềm vui vỡ oà, tôi dang tay ôm chặt lấy cổ bố. Tôi khóc nấc lên, sụt sùi.

"Con yêu bố”.

Câu nói cất giấu bao năm giờ mới được nói ra. Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.

"Bố cũng yêu con”.

Bố nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn. Sau đó bố nắm tay tôi và nói.

Đi thôi bố đưa con về nhà”.

Tôi đã từng rất đau khổ và rất muốn chết đi. Nhưng chỉ một câu nói của bố đã khiến tôi muốn được sống, muốn được trở thành người nhân từ như mẹ. Tôi muốn chăm sóc ông, bà, bố để mọi người có cuộc sống tốt.

Đến cuối cùng tôi mới hiểu ra. Hạnh phúc sẽ không có được nếu chúng ta không biết cho đi, cho đi càng nhiều thì nhận lại được càng lớn. Cuối cùng thì tôi cũng có một gia đình hạnh phúc sau rất nhiều những dằn vặt và khúc mắc trong lòng mỗi người trong gia đình sau khi được nói ra.

© Quỷ Quỷ Vô Ưu – blogradio.vn

Xem thêm: Đèn xanh đèn đỏ kẻ bỏ người buông

 

Đào Gia Tư Hạ

Trích dẫn của tôi: Hãy khóc khi nào bạn thấy vui, hãy cười khi nào bạn thấy buồn... À nhớ là tuỳ từng thời điểm nhé!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

back to top